Sự tồn tại của còi uống máu là để khiến "tế phẩm" im lặng, nhưng một khi còi uống máu không còn tồn tại nữa thì sao?
Lục Nam Thâm không hiểu ý "sự tồn tại" mà ông chủ Bạch nói đến.
Ông chủ Bạch nói: Nó nói trắng ra chỉ là một chiếc còi, là một đồ vật, còn được làm bằng xương. Cậu cũng đã nhìn thấy còi uống máu sau này rồi, muốn thổi ra giai điệu thì mặt bên trong phải đục lỗ.
Có lỗ, chất xương sẽ trở nên giòn hơn, chiếc còi dùng lâu sẽ bị hỏng.
"Thậm chí có lúc trông chừng không cẩn thận còn đánh mất nữa." Ông chủ Bạch bổ sung thêm một câu.
Tóm lại là còi không phải một đồ vật có thể sử dụng hết đời này qua đời khác, cần phải làm cái mới, đề phòng những lúc cần dùng. Nhưng nguyên liệu của còi uống máu nguyên thủy quá quý giá và khó tìm, cộng thêm việc những người biết làm còi xương càng ngày càng ít đi. Dần dần, còi uống máu đã không còn nữa.
Không còn còi uống máu thì khong thể xoa dịu nỗi sợ hãi và oán khí của tế phẩm, thế nên tập tục dùng người sống làm vật tế cũng dần dần có sự thay đổi, từ người sống chuyển sang cầm thú.
Tuy không còn còi uống máu thật sự, nhưng thói quen lấy tiếng còi làm dấu hiệu bắt đầu buổi tế lễ vẫn được giữ gìn, thế nên họ lấy nguyên liệu là xương động vật cỡ lớn để chế tạo vật thay thế, trước mỗi buổi tế lễ đều sẽ thổi một tiếng còi.
Các thành trì xung quanh cũng như vậy, không còn còi uống máu đích thực, nên dùng vật thay thế.
Dần dần, người ta không còn tin vào thần linh nữa, văn hóa tế lễ rơi rớt. Cùng với sự tiến bộ của thời đại, cái gọi là tế lễ cũng được đơn giản hóa, còi uống máu rút lui khỏi vũ đài lịch sử.
Nhưng vật thay thế của còi uống máu dù gì cũng từng tồn tại trong khe hẹp của thời đại, hơn nữa khi đó nó lại tồn tại với khối lượng lớn, đến bây giờ cũng có thể tìm được một hai cái.
"Nhưng một hai cái này cũng rất hiếm có khó tìm. Đương nhiên, ai hiểu thì hiểu thực sự, mang về coi như làm bảo bối. Ví dụ như anh bạn đó của tôi, tay keyboard, thấy người ta biết chỗ dùng đồ chưa. Còn đã không hiểu thì không được, có khi nghe tin trước đây nó là đồ vật dùng trong tế lễ lại càng cảm thấy nó xui xẻo."
Ông chủ Bạch chép miệng, sau đó nói tiếp với Lục Nam Thâm: Ai mà có một chiếc còi uống máu chính tông trong tay thì quá ghê gớm, món đó đáng đồng tiền bát gạo đấy.
"Cậu em, cậu mà có nhó phải báo với anh đây nhé, tôi ra giá cao."
Lục Nam Thâm chỉ một lòng để tâm tới còi uống máu, hoàn toàn không tiếp lời ông chủ Bạch, ngược lại hỏi ông ta làm sao mới có thể tìm được còi. Ông chủ Bạch nghe xong phá lên cười, nói ông ấy mà biết thì đã đi tìm từ lâu rồi.
"Trừ phi tự làm." Ông chủ Bạch buông một câu.
Nhưng chỉ một câu nói bâng quơ như vậy, Lục Nam Thâm quả thực đã nhập tâm.
Nhưng tự mình làm đâu có dễ dàng?
Bản thân ông chủ Bạch cũng cho rằng mình vừa nói một câu linh tinh. "Tạm thời chưa nhắc đến kỹ thuật, nguyên liệu phải tìm ở đâu? Đến cả xương rồng, nguyên liệu của vật thay thế đến giờ cũng rất khó tìm rồi."
Lục Nam Thâm rất tò mò nguyên liệu của còi uống máu rốt cuộc là cái gì.
Ông chủ Bạch uống đầy một bụng trà, đưa tay xoa bụng nói với anh: "Cậu em, chẳng phải ban nãy tôi đã nói về tác dụng của còi uống máu sao, có thể bắt giữ linh hồn người ta. Trông cậu có vẻ sống ở nước ngoài nhiều, có từng nghe đến truyền thuyết Trung Quốc về yêu quái đánh cắp giấc mơ chưa?"
Yêu quái ăn giấc mơ, nhưng trước khi ăn giấc mơ sẽ che lấp sự tỉnh táo của người ta trước, khi cần thiết cũng sẽ làm tê liệt ý thức, tức là có thể tước đoạt hồn phách, như vậy yêu quái có thể ung dung ăn giấc mơ.
Bởi vì nghe nói, một khi giấc mơ bị yêu quái ăn, người ta sẽ rất đau đớn.
Thế nên muốn làm ra một chiếc còi uống máu thuần túy nhất, trước tiên phải tìm ra yêu quái ăn giấc mơ.
Nói tới đây, ông chủ Bạch xua tay: "Trên đời này làm gì có yêu quái ăn giấc mơ nào, đều là truyền thuyết thượng cổ thôi."
Lục Nam Thâm thì nói: Có lẽ, nó thật sự tồn tại.
Khiến ông chủ Bạch ngẩn ra.
Lục Nam Thâm đưa ra phân tích, nếu nói còi uống máu xuất phát từ cổ quốc Lâu Lan, vậy thì cuhứng tỏ nguyên liệu của còi cũng nằm trong phạm vi xung quanh, trước kia giao thông không tiện, về cơ bản chỉ lấy nguyên liệu tại chỗ.
Khi đó ông chủ Bạch đã nghĩ rất lâu, sau đó nói với Lục Nam Thâm một câu chuyện khác.
Có liên quan đến yêu quái ăn giấc mơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!