Chương 9: Món kho thịt nguội

Bạch Đào thật lòng cảm kích Bùi Tranh và mấy người họ.

Thực ra, sáng nay cậu đột nhiên xuyên không đến đây, trong lòng vừa sợ hãi vừa mông lung về tương lai, cả người chẳng biết nên làm gì.

Bây giờ mải bận rộn nấu nướng, lại có vài người xung quanh vừa trò chuyện vừa đùa giỡn, khiến cậu gần như không còn thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa. Tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trong lúc chờ đợi, Bạch Đào đem phổi lợn ra ngâm rửa đi rửa lại bằng nước sạch, mãi cho đến khi không còn ra máu mới dừng tay.

Đợi thịt trong nồi om gần xong, cậu bắt đầu pha nước trộn salad. Hành lá, gừng và tỏi được băm nhuyễn cho vào cái bát to, rồi thêm một nhúm nhỏ hạt tiêu Tứ Xuyên, lát nữa sẽ chan dầu nóng lên. Sau đó mới thêm nước tương, muối, giấm thơm, gia vị đơn giản vậy là đủ.

Bùi Tranh cũng nhóm lửa ở bếp bên kia, đun một nồi nước để hâm nóng bánh bao. Nước đun xong còn có thể tận dụng để rửa mặt buổi tối, tiện cả đôi đường.

Trong khi nồi lớn đang hầm thịt, Bùi Tranh lấy một bếp nhỏ ra, bỏ ít củi khô vào rồi đặt một cái chảo sắt nhỏ lên. Bạch Đào dùng nó để đun dầu. Khi dầu bắt đầu bốc khói, cậu liền dùng muôi múc chan lên phần gia vị trong bát. Kèm theo một tiếng "Xèo" giòn tan, mùi thơm lập tức bốc lên nức mũi.

Chảo còn sót chút dầu, Bạch Đào lại đổ ngược trở lại bình đựng dầu, rồi bắt đầu nêm nếm gia vị. Cậu tự mình nếm thử, hài lòng gật đầu, nếu thêm một thìa dầu ớt, rồi rưới thêm vài giọt dầu mè nữa, thì đúng là tuyệt hảo.

Bùi Tranh thấy trong chảo còn một ít dầu bóng loáng, bèn đi xuống hầm lấy một củ cải trắng. Chỉ mấy nhát dao đã thái xong thành sợi, rồi cho luôn vào chảo xào.

Bạch Đào vội vàng cắt một chút mỡ từ phần thịt đầu lợn bỏ vào xào chung, để củ cải có thêm mùi thịt: "Huynh thích ăn củ cải xào à?"

Bùi Tranh không đáp, nhưng Tống Dĩ An đứng cạnh lại cười nói: "Tối nay có bao nhiêu là thịt, không ăn chút đồ thanh đạm thì sao chịu nổi!"

Bạch Đào nhìn đám mỡ trong đĩa củ cải, hơi áy náy: "Xin lỗi nhé, ta lại bỏ thêm ít mỡ vào rồi."

Tống Dĩ An cười cười: "Không sao, Đại Ngưu mê thịt lắm."

Chậc, cái tính cứ chuyện gì cũng không chịu nói ra của Tranh ca đúng là khiến người ta sốt ruột. Rõ ràng là thấy dầu trong nồi nếu bỏ đi thì phí, nên mới lặng lẽ lấy củ cải ra xào, ấy thế mà khi bị hỏi thì lại sợ người ta ngại, cứ im lặng luôn.

Haizz, với cái tính này, sau này muốn cưới tức phụ chắc cũng không dễ đâu. Chuyện nên làm thì đã làm rồi, vậy mà không chịu hé một lời.

Tống Dĩ An âm thầm hạ quyết tâm, sau này nếu Tranh ca mà thích ai, nhất định hắn phải giúp đỡ nói đỡ vài câu, chứ trông cậy vào cái người kín như bưng này thì đừng mơ theo đuổi được ai.

Sau hai tiếng hầm, thịt đầu lợn đã mềm rục, có thể dễ dàng gỡ ra khỏi xương. Dù vì không thắng nước hàng nên màu sắc hơi nhạt một chút, nhưng mùi thơm lại ngào ngạt.

Bạch Đào nhân lúc thịt còn nóng, lấy phần thịt nạc ở giữa (giống như thịt óc lợn) ra, cắt thành lát, rưới thêm nước sốt om, vậy là món thịt đầu lợn om đậm đà hương vị đã hoàn thành. Lòng lợn cũng làm theo cách tương tự.

Sau đó cậu cắt tai lợn thành sợi, thịt đầu lợn thái lát, rưới nước trộn rồi trộn đều riêng từng phần.

Bạch Đào dùng đũa gắp một miếng tai lợn, đưa cho Bùi Tranh: "Nếm thử xem vị thế nào? Nếu thiếu gì thì ta thêm."

Bùi Tranh đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh bếp, hơi nghiêng người tránh né. Nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Bạch Đào, y cuối cùng cũng tự tay cầm lấy đũa, mặt không cảm xúc mà cho vào miệng.

"Thế nào?"

Bùi Tranh hơi bất ngờ, gật đầu: "Ngon."

Y thấy món này Bạch Đào làm không thua gì ở trấn, vừa giòn vừa dai, vị đậm đà, mùi om và gia vị kết hợp rất khéo, ăn vào có tầng lớp hương vị.

Được khẳng định, Bạch Đào cười tít mắt, lộ cả hàm răng, làm đồ ăn, chẳng phải chỉ để chờ một câu "Ngon" như vậy sao.

Bạch Đào ôm cái bát sành lớn, gọi vọng ra sân: "Ăn cơm thôi!"

Khâu Đại Ngưu đang cùng Tống Dĩ An chất củi, nghe tiếng lập tức ném luôn đống gỗ trong tay, định phi thẳng vào trong.

Bùi Tranh bưng bát màn thầu, chặn người lại ngay ở cửa, cằm hơi hất về phía bể nước bên cạnh: "Đi rửa tay."

Khâu Đại Ngưu kiễng chân nhìn đầy thèm thuồng lên bàn vài lần, lại nhìn mấy cái màn thầu còn đang bốc hơi nghi ngút, không tình nguyện mà chạy đi rửa tay.

Tống Dĩ An đã bắt đầu rửa tay ở bể nước, nhìn thấy Đại Ngưu bị đuổi , cười xấu xa: "Ngươi nói xem, ngươi sao cứ mãi không nhớ ra được bài học vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!