"Bạch Đào, ngươi xem chỗ này có đủ không? Gói giấy dầu này là tiêu rừng đấy."
Khâu Đại Ngưu vừa nói vừa đặt chiếc thau gỗ lên bếp.
Bạch Đào liếc nhìn đống đồ trong thau, có hành lá, gừng, tỏi, cùng một ít gia vị thường dùng để nấu món kho, rồi gật đầu: "Đủ rồi, cảm ơn nhé."
Tống Dĩ An tò mò mở gói giấy dầu ra xem: "Thứ này ở đâu ra vậy?"
Khâu Đại Ngưu có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: "Cuối thu năm ngoái ta bị thương, lang trung kê thuốc có cái này. Các ngươi cũng biết ta không ưa cái mùi ấy, nên lúc sắc thuốc ta lén nhặt ra hết. Nhưng nghĩ dược liệu mua bằng tiền, bỏ thì tiếc, nên ta gói lại bằng giấy dầu rồi cất đi."
"......."
Bạch Đào đang phân loại hành gừng thì tay khựng lại, cười dở khóc dở, tên này đúng là nhân tài trời cho.
Tống Dĩ An thì không nhịn được, vỗ bốp một cái lên đầu hắn: "Lúc bọn ta còn ra trận, mỗi lần bị thương đều được thiên phu trưởng bắt uống nước tiêu rừng đấy! Không chỉ giảm đau mà còn giúp vết thương không bị lở loét. Ngươi không phải không biết mấy chuyện này. May cho ngươi là bị thương lúc trời lạnh, chứ nếu vào hè, vết thương nhiễm trùng thì khổ đấy!"
Bùi Tranh cũng không tán thành, lặng lẽ nhìn hắn một cái: "Lần sau không được như vậy nữa."
Bị mắng tới nơi, Khưu Đại Ngưu lập tức ngoan ngoãn gật đầu, cam đoan: "Lần sau ta không dám nữa."
Bạch Đào lúc này mới hiểu ra, thì ra tiêu Tứ Xuyên trong y học cổ truyền còn có công dụng tiêu viêm, giảm đau nữa. Mà ba người này nghe chừng từng ra chiến trường thật, xem ra là tình nghĩa sinh tử.
Chỉ là nhìn vẻ ngoài thư sinh của Tống Dĩ An, chẳng ai nghĩ người này cũng từng cầm vũ khí ra trận giết địch.
Nhưng Bạch Đào hiểu rõ đạo lý "Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong", trong lòng cũng dâng lên một tia kính phục đối với ba người này.
Dùng dao mà l**m máu, kiểu ngày tháng ấy đâu dễ sống, huống chi còn là thời không có y tế hiện đại thế này.
Sau khi chần sơ đầu lợn, Bạch Đào cho phần ruột già và tim lợn đã rửa sạch vào nồi tiếp tục chần nước. Còn phổi và gan heo thì để dành lại bữa sau làm món khác. Về phần ruột non, sau khi hỏi ý kiến Bùi Tranh, cậu quyết định giữ lại để làm lạp xưởng, sau đó sẽ đem xông khói chung với thịt xông khói.
Chờ mọi thứ chần nước xong xuôi, Bạch Đào rửa sạch nồi rồi hỏi Bùi Tranh trong nhà có đường và vải xô không.
Bùi Tranh rửa tay sạch sẽ rồi lấy từ tủ bếp ra miếng vải xô thường dùng để hấp bánh bao cùng một túi đường đỏ.
Thấy là đường đỏ, Bạch Đào lập tức bỏ ý định thắng nước màu. Đường đỏ mà thắng nước màu thì không ngon, dễ bị đắng, lại còn hơi chua chua. Đừng hỏi cậu sao biết, đó là kinh nghiệm rút ra từ mấy lần quay video món ăn "đen tối" trước đây.
Bạch Đào liếc nhìn hũ tương thấy nước tương khá đặc, tuy không bằng loại nước màu đậm nhưng chắc cũng tạm được.
Cậu dùng đũa chấm một ít tương nếm thử, hương vị đậm đà, thơm mùi đậu nhè nhẹ: "Nước tương này cũng mua trên trấn à?"
Bùi Tranh đem phần đường đỏ không dùng đến cất lại vào tủ, đáp: "Là tay nghề gia truyền nhà Mai thẩm trong thôn, rẻ hơn trên trấn một hai văn."
"Thế bao nhiêu một cân?"
"28 văn."
!!!
Cái này còn đắt hơn cả thịt lợn ấy chứ?
Bạch Đào nhanh chóng múc bớt nước trong nồi ra, ít nước thì đỡ phải đổ nhiều nước tương.
Sau đó, cậu lại chỉ vào đống gia vị do Khâu Đại Ngưu mang đến: "Vậy mấy loại gia vị này giá cả thế nào?"
Bùi Tranh liếc sơ qua một lượt: "Trung bình khoảng 30 văn một lạng."
!!!
Vậy chẳng phải mấy trăm văn một cân à!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!