Chương 7: Tống Dĩ An cùng Khâu Đại Ngưu

Bạch Đào đang mừng thầm một mình, bị đẩy ra cũng chẳng để tâm, trong lòng nghĩ cái cốc thủy tinh này đối với mình thật ra chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Nếu nói muốn giữ lại làm kỷ niệm, thì chiếc điện thoại kia còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Cậu nhìn chiếc điện thoại đang đặt nghiêng cạnh cốc nước, để ráo nước, thầm hy vọng có thể gặp kỳ tích, cho điện thoại mở máy lại một lần cũng tốt. Để cậu có thể nhìn lại số dư trong tài khoản ngân hàng của mình. Cậu làm tự media vất vả đến giờ, cũng tích góp được mấy chục ngàn rồi.

À đúng rồi... dù có mở được, chắc cũng không xem được đâu. Ở đây không có mạng mà.

Haizz! Cảm giác lúc này giống hệt như khi cậu vừa chuyển ra khỏi nhà bác trai, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Sau khi hỏi kỹ Bùi Tranh, biết được "Cầm chết" thì sẽ được nhiều tiền hơn một chút, Bạch Đào quyết định mang cốc thủy tinh đi cầm chết. Cậu mong có thể lấy được thêm ít tiền, hiện tại ngay cả áo ấm chống lạnh cũng chưa có, những thứ khác càng khỏi nói.

"Bùi đại ca, từ đây đến trấn trên khoảng bao xa?" Bạch Đào cẩn thận rửa cốc bằng nước nóng, đây chính là bảo bối đổi tiền, nếu lúc này lỡ vỡ hay trầy xước thì chẳng khác nào mất tiền, thậm chí còn mất luôn cơ hội sống.

Bùi Tranh trước kia thường lên trấn bán thịt săn, rất quen đường: "Nếu đi nhanh, chừng nửa canh giờ."

Bạch Đào liếc mấy cái về phía đôi chân dài rắn chắc của Bùi Tranh, âm thầm ước lượng tốc độ đi nhanh này, chắc chắn là nhanh hơn mình nhiều. Người ta đi một tiếng đồng hồ thì cậu phải mất bảy tám mươi phút. Như vậy tính ra, từ đây đến trấn chắc tầm sáu, bảy cây số.

Cậu còn định hỏi xem mấy hôm nay Bùi Tranh có rảnh lên trấn không, nếu có thì mình đi cùng. Nơi này người lạ cảnh lạ, cậu thật sự không dám đi một mình.

Còn chưa kịp mở miệng, con chó đen lớn đang nằm dưới mái hiên đã vẫy đuôi chạy thẳng ra cổng.

"Tranh ca!"

Một người đàn ông to khỏe giơ cao đầu lợn trong tay để tránh bị con chó đen gặm, "Thấy huynh mãi không xuống, ta với An ca tới tìm huynh đây. Đồ cũng mang tới rồi, hôm nay ăn luôn ở nhà huynh nhé!"

Đứng sau Khâu Đại Ngưu là Tống Dĩ An, trên tay xách một cái xô, bên trong là lòng heo đã được rửa sạch. Khi săn được lợn rừng, Bùi Tranh giữ lại một nửa để ăn, nửa còn lại Khâu Đại Ngưu định mang bán. Hai người bàn bạc rồi quyết định tối nay sẽ cùng nhau nấu đầu heo và lòng, coi như ăn một bữa canh mổ lợn, rồi gọi thêm huynh đệ tốt Tống Dĩ An đến ăn cùng.

Ban đầu nói sẽ ăn ở nhà Khâu Đại Ngưu, nhưng mãi không thấy Bùi Tranh xuống, hai người liền kéo nhau lên tận nơi.

Tống Dĩ An thong thả đặt xô xuống: "Chắc Tranh ca chê nhà ngươi bừa bộn quá, không muốn đến."

Khâu Đại Ngưu cảm thấy cũng có thể như vậy thật, dù sao Bùi Tranh là người rất ưa sạch sẽ, nhưng ngoài mặt thì hắn không chịu nhận nhà mình lộn xộn, liền giơ tay cùi chỏ huých Tống Dĩ An một cái: "Nhà ta cũng đâu đến mức quá bừa."

Bùi Tranh đưa tay đón lấy cái đầu lợn rồi đặt vào bồn nước bên cạnh bếp, tiện thể phẩy tay đuổi con chó đen đang nhảy nhót không yên kia đi.

"Đây là Bạch Đào." Bùi Tranh giới thiệu với huynh đệ của mình.

Tống Dĩ An vừa bước vào sân đã thấy tiểu ca nhi tóc ngắn kia rồi, chỉ có tên Khâu Đại Ngưu này là giờ mới phát hiện ra trong sân còn có người khác. Vừa nhìn thấy nốt ruồi ở tai Bạch Đào, hắn liền kinh ngạc kêu lên: "Tranh ca! Huynh ở đâu dụ về được một tiểu ca nhi thế này!"

Tống Dĩ An nhón chân, gõ nhẹ vào đầu Khaau Đại Ngưu một cái, rồi mỉm cười chào hỏi Bạch Đào: "Chào ngươi, ta là Tống Dĩ An. Mong Bạch ca nhi đừng để bụng, tên Đại Ngưu này đầu óc đơn giản, nói năng cũng chẳng qua lọc."

Bị nói là đầu óc đơn giản, lúc này Khưu Đại Ngưu cũng nhận ra mình vừa rồi lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Bạch ca nhi!"

"Không sao đâu, các ngươi hiểu lầm rồi. Ta giống các ngươi, cũng là một hán tử. Cái nốt ở tai này chỉ là nốt ruồi bình thường thôi." Bạch Đào vừa nói vừa xoa xoa d** tai mình, cảm thấy cái nốt ruồi này đúng là hơi vướng, không biết có cách nào tẩy nó đi được không.

Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu đều lộ vẻ kinh ngạc, chưa nói đến chuyện nốt ruồi, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người của Bạch Đào thôi đã không giống một hán tử chút nào, nhìn kỹ thì rõ ràng là quá mức tinh xảo.

Bùi Tranh ở một bên đang chuẩn bị xử lý đầu lợn, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác... kỳ quái, nhưng cân bằng, hóa ra không phải mắt y có vấn đề, mà đúng là Bạch Đào trông giống ca nhi thật.

Bạch Đào đơn giản kể qua với hai người về lai lịch của mình, dĩ nhiên vẫn là cái lý do cũ từng nói với lý chính.

Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu còn nghiêm túc bàn luận về cái nơi tên là "trấn Văn Lý" mà cậu nói, rồi đồng loạt lắc đầu bảo chưa từng nghe qua.

Tống Dĩ An vỗ vai an ủi: "Không sao đâu, ngươi cứ ở lại thôn Thanh Hà một thời gian cũng được. Dân trong thôn ai cũng tốt tính, đợi đến khi thời tiết ấm lên thì lại tính tiếp."

Khâu Đại Ngưu gật đầu đồng ý: "Tranh ca bọn ta cũng rất tốt, ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Nhà ta với An ca đều ở ngay dưới chân núi, có việc gì cứ tới tìm bọn ta."

Bạch Đào không ngờ hai người này lại nhiệt tình như vậy, mỉm cười cảm ơn.

Cứ thế, mấy người vừa nấu đầu lợn, vừa chuyện trò rôm rả. Bạch Đào nói chuyện với Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu vô cùng hợp cạ, chỉ có Bùi Tranh là vẫn ít nói, lặng lẽ làm việc ở bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!