Bạch Đào nhìn Đại Hắc đang ngồi chồm hổm trước cửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình, nghĩ lại thì, chắc là có Đại Hắc canh cửa nên Bùi Tranh mới yên tâm như vậy.
Hai bên nhìn nhau một lúc, xác định đối phương sẽ không lại gần, Bạch Đào mới bắt đầu lấy đồ trong túi đeo chéo ra, sắp xếp lên bàn để kiểm kê lại toàn bộ gia sản.
Một chiếc điện thoại đã ngấm nước, một cái sạc, một gói khăn giấy ướt sũng, một chùm chìa khoá, một cái cốc thuỷ tinh còn nửa cốc nước.
Trên ghế còn có một chiếc áo thun ngắn tay, một chiếc quần đùi và một đôi dép lê.
Nhìn chỗ đồ ít ỏi trước mắt, trong lòng Bạch Đào lạnh hết cả người. Nếu biết sẽ xuyên không thì cậu đã đổi hết tiền tiết kiệm thành vàng thỏi nhét vào túi rồi.
Giờ thì hay rồi, chẳng có món nào giá trị! Trời ơi, giờ cậu phải sống bằng gì đây?
Lúc ăn cơm nghe Lan thẩm nói, hiện giờ măng đông trên trấn có thể bán được 4 văn một cân. Hay là cậu thử lên núi đào măng đông bán?
Chỉ là không biết 4 văn một cân thì được coi là rẻ hay đắt, cậu hoàn toàn mù tịt về giá cả nơi đây.
Mùa đông tuyết rơi dày thế này, trúc trên núi không biết còn nhiều không, đợi lát nữa Bùi Tranh về hỏi thử xem.
Mà mấy hôm nay ăn nhờ ở đậu, cậu cũng không biết mình có thể giúp được gì.
Khi Bùi Tranh vác nửa con lợn rừng trở về, vừa vào sân đã thấy tuyết trong viện được quét sạch sẽ.
Bạch Đào đang đứng bên đống củi chẻ củi, cánh tay mảnh khảnh mà lại cầm rìu to, Bùi Tranh nhìn mà sợ cậu chém trúng mình: "Chỗ này không cần ngươi làm."
"Không sao, trời lạnh quá, chặt củi cho ấm người." Bạch Đào nghe thấy tiếng động liền dừng tay, vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Tranh đang đặt nửa con lợn rừng cạnh bể nước bên bếp.
"Ngươi đi mua nửa con lợn rừng đấy à?" Cậu ngạc nhiên, Bùi Tranh giàu thế sao?
"Lúc sáng đi săn được." Bùi Tranh xách thùng nước bên cạnh, chuẩn bị ra con suối gần nhà múc nước.
Bạch Đào biết y định đi lấy nước rửa thịt lợn, cũng xách theo một chiếc thùng rỗng đi theo: "Ngươi lợi hại thật đấy, giữa mùa đông còn săn được cả lợn rừng. Lợn rừng mùa đông không cần ngủ đông à?"
Nửa con lợn rừng này nhìn qua cũng phải hơn tám mươi cân, mà còn chưa có đầu, tính cả con chắc cũng gần hai trăm cân.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại có bản lĩnh đến vậy, không khỏi kêu lên: "Tốt ghê!"
Bùi Tranh coi như không nghe thấy lời khen: "Không ngủ đông."
Lợn rừng là loài dữ tợn, Bạch Đào tò mò hỏi y làm sao bắt được: "Vậy ngươi bắt nó kiểu gì?"
"Cùng bằng hữu đi."
"Thế ngươi dùng gì? Đại đao? Cung tên? Hay là đặt bẫy?"
"Cung tên."
"Oa, vậy ngươi có thể bách phát bách trúng không?"
"......."
Bình thường Bùi Tranh ở nhà một mình cả ngày cũng chẳng nói nổi mấy câu, giờ chỉ trong lúc đi lấy nước thôi mà còn nói nhiều hơn mấy ngày cộng lại, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước.
Nước suối tuy chưa đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Bạch Đào thấy Bùi Tranh xách nước về rồi định rửa thịt luôn bằng nước lạnh, vội vàng chạy tới ngăn lại: "Ta thấy tay ngươi còn có cả tê cóng rồi, đừng dùng nước lạnh nữa. Để ta đun nước nóng cho, rửa sẽ thoải mái hơn, cũng sạch hơn."
Bạch Đào vất vả xách nước vào bếp, đổ vào cái nồi gang lớn mới toanh, sau đó bắt đầu nhóm lửa đun nước. Cái bếp củi kiểu này hồi nhỏ cậu hay dùng, mấy năm rồi không đụng đến, giờ đụng lại có chút hoài niệm.
Bùi Tranh nhìn Bạch Đào tự nhiên chui vào bếp làm việc, không nói gì, xoay người vào bếp lấy một con dao bổ củi, rồi lên sườn đồi sau nhà chặt lá cọ lớn, lát nữa sẽ dùng làm dây xâu thịt.
Nước sôi rồi, Bùi Tranh lại ra suối gánh thêm một gánh nước về, pha với nước nóng để dùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!