Chương 50: Sinh vào ngày âm khí

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn. Ba người Bùi Tranh đứng ngoài sân nhà Bạch Đào gõ cửa.

"Bạch Đào."

Chờ một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, Tống Dĩ An có chút do dự: "Người đi rồi sao?"

Đã sống chung với Bạch Đào mấy ngày, khá hiểu nếp sinh hoạt của cậu, Bùi Tranh lắc đầu: "Chắc là chưa."

Y thậm chí còn nghi ngờ đối phương vẫn chưa dậy.

Khâu Đại Ngưu lại dùng sức đập cửa mấy cái: "Đào ca!"

Bạch Đào đang ngủ rất say, cuối cùng cũng bị gọi tỉnh, cậu khoác áo ngoài, mơ màng ra mở cửa.

Nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn: "Sớm vậy? Có chuyện gì sao?"

Tóc Bạch Đào giờ đã dài hơn nhiều, vừa ngủ dậy trông như tổ quạ, khiến Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An không nhịn được bật cười.

Tống Dĩ An đẩy người vào trong: "Hôm nay học đường khởi công đào móng, có làm lễ động thổ, phải đi sớm chút, ngươi mau dọn dẹp chuẩn bị, không là không kịp đâu."

Bạch Đào vội quay người đi múc nước rửa mặt: "Ta không biết là có lễ động thổ."

Khâu Đại Ngưu nghi hoặc: "Trong thôn chỉ cần là việc lớn đều có lễ động thổ mà, như sửa từ đường các kiểu. Chỗ các huynh không có sao?"

Bạch Đào chột dạ lắc đầu, cậu không biết ở miền Nam của thế giới này có không, nhưng ở thôn cũ của cậu thì chắc chắn là không có.

Trước lúc ra cửa, cậu vốn định mang theo hai cái bánh màn thầu nguội để gặm tạm, nhưng Khâu Đại Ngưu bảo sau lễ động thổ sẽ được ăn bữa sáng nên thôi.

Đợi mấy người tới gần từ đường, người gần như đã đến đủ cả, ai cũng nói cười rôm rả, không khí rất náo nhiệt.

Bên cạnh từ đường có một bàn hương án, không xa còn có mấy thẩm thẩm đang nấu bánh canh trên cái bếp mới dựng, Bạch Đào thấy Lan thẩm cũng đang ở đó.

Thấy người đến gần đủ, lý chính lấy danh sách ra điểm danh.

Nghe đến tên Lâm Tầm, Bạch Đào liền nhìn quanh một vòng, xây nhà toàn là việc nặng, thương tích của đối phương còn chưa lành hẳn.

Bùi Tranh giơ tay khẽ chạm vào tay áo Bạch Đào, ra hiệu cho cậu nhìn về phía sau bên phải.

Bạch Đào quay đầu lại, quả nhiên thấy Lâm Tầm đang đứng ở sau đám đông. Hai người cách nhau khá xa, giờ cũng không tiện chào hỏi, cậu tính đợi lát nữa lúc ăn sáng rồi hẵng nói chuyện.

Nhưng đúng lúc đó, cậu chợt phát hiện, xung quanh họ dường như hơi quá trống trải. Dù họ đứng ở góc trên bên trái của đám đông, cũng không đến mức bị người ta né xa thế này chứ?

Đang nghi hoặc, thì lý chính gọi đến tên Bùi Tranh.

Đám đông lập tức im bặt.

Chờ Bùi Tranh thản nhiên đáp một tiếng "Có", không khí như bị bật công tắc, lập tức ồn ào trở lại.

Một số người đứng xa, nãy giờ không chú ý thấy Bùi Tranh, giờ mới kinh ngạc: "Sao y lại tới đây?"

Có người thì không để tâm: "Y cũng là người trong thôn, xây trường học là việc chung, sao h lại không thể tới? Nhìn dáng dấp y, chắc cũng là tay làm việc giỏi đấy."

"Không phải, đừng nói đâu xa, trong thôn mình không ai chịu gả cô nương hay ca nhi cho y, y thế thì chắc chắn không có con cháu nối dõi, cái học đường này liên quan gì đến y đâu?"

Mấy người xung quanh ngập ngừng một chút: "Ngươi rủa người ta không có con nối dõi thì có hơi quá không?"

"Ta chỉ nói thật thôi, chẳng lẽ ngươi dám gả nữ nhi nhà ngươi cho y à?"

Cả đám vội vàng lắc đầu: "Thôi, vẫn là thôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!