Là "nhân vật chính" trong màn náo nhiệt bị người khác rình xem, lúc này Tống Dĩ An đang ngồi trên ghế, đầu đau như búa bổ.
Vốn dĩ hắn định cùng Khâu Đại Ngưu đến nhà Bạch Đào, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là Đại Ngưu giục, liền đáp lời: "Đến đây, mới mấy giờ mà đã vội đi ăn trưa rồi?"
Trong lòng còn thầm nghĩ: Đại Ngưu từ bao giờ biết khách sáo vậy? Bình thường chẳng phải cứ đẩy cửa mà vào à?
Kết quả, vừa mở cửa ra liền thấy hai vị đại nương tay cầm khăn lụa đứng trước cổng, một người mặc đỏ, một người mặc xanh.
Vừa thấy hắn, hai người mắt liền sáng lên, phe phẩy khăn lụa tiến lại gần: "Ôi chao, đây chính là tiên sinh tương lai của thôn Thanh Hà sao? Quả thật là phong độ tuấn tú!"
Tống Dĩ An liên tục lùi lại: "Hai thẩm khỏe, không biết hai vị là...?"
Đại nương áo đỏ che mặt cười khúc khích: "Phu tử đừng đùa nữa, ở thôn Thanh Hà này còn ai không biết bà mối Thẩm ta?"
Đại nương áo xanh mím môi: "Người ta Tống phu tử mùa hè năm ngoái mới tới thôn Thanh Hà, không biết bà cũng là bình thường thôi. Ta — bà mối Đặng mới thật sự là người nổi danh mười dặm tám thôn."
Tống Dĩ An không nhận ra ai trong hai bà, thấy họ sắp cãi nhau, vội chắp tay: "Hóa ra là bà mối Thẩm và bà mối Đặng, nghe đại danh đã lâu."
Hai người lập tức né sang bên, vội vàng xua tay: "Ây da, vậy không được đâu."
Lễ của Tú tài xưa kia bọn họ không dám nhận. Dù là Tú tài thời tiền triều, bây giờ vẫn tính là có học vấn.
Khâu Đại Ngưu đang định gọi Tống Dĩ An, vừa tới đã thấy ngay cảnh này, liền lập tức chạy đi tìm Bạch Đào đến xem náo nhiệt.
Tống Dĩ An mời hai người vào nhà, rót trà tiếp khách: "Không biết hôm nay hai thẩm tới tìm ta là để viết thư sao?"
"Bà mối đến cửa còn có thể làm gì nữa?" Bà mối Thẩm thẳng thắn nói luôn, "Tất nhiên là đến để bàn chuyện mai mối."
Bà mối Đặng đảo mắt nhìn quanh, bắt đầu khen ngợi: "Nhà Tống phu tử sạch sẽ gọn gàng, chẳng giống nhà của một hán tử độc thân chút nào, vừa nhìn đã thấy là người siêng năng."
Bà mối Thẩm vốn chẳng ưa mấy lời vẽ vời, bĩu môi nghĩ bụng: Ả này lại bày mấy chiêu lố bịch.
"Ta không làm mất thời gian của phu tử nữa, nói thẳng nhé: Nhà giàu trong thôn là Bùi Vĩnh Quý hôm qua tìm ta, muốn tìm mối cho tiểu nữ nhà ông ấy. Ông ấy bảo muốn tìm người có học một chút, ta nghĩ ngay đến ngươi."
Bà mối Đặng nhanh chóng tiếp lời: "Trên trấn, nhà Lý lão bản cũng có một ca nhi chờ gả, từ nhỏ đã được dạy dỗ bài bản, cầm kỳ thi họa đều biết chút ít, muốn tìm người lớn hơn vài tuổi, nói là biết thương người. Ta thấy phu tử sống một mình mà vẫn rất gọn gàng, vừa nhìn đã thấy là người biết quan tâm."
"Chỉ mong hai thẩm đừng gọi ta là phu tử, ta vẫn chưa chính thức nhậm chức, bị người khác nghe thấy thì không hay. Cảm ơn hai vị đã thông cảm."
Tống Dĩ An vừa nói xong trong lòng đã gấp gáp, Khâu Đại Ngưu sao còn chưa tới cứu ta khỏi nơi này?
Hắn tuyệt đối không nhắc nửa câu đến chuyện "xem mắt".
Hai bà mối nghe vậy càng thấy vui mừng, người có học thức, diện mạo đoan chính, lại khiêm nhường lễ độ, nếu mai mối thành công thì bên gái chắc chắn hài lòng, thế là càng thêm tích cực.
Bà mối Thẩm uống ngụm nước rồi tiếp tục: "Nhà họ Bùi có hai hán tử, một ca nhi, đều đã thành gia lập thất, chỉ còn tiểu nữ nhi 17 tuổi là chưa xuất giá. Từ nhỏ được cưng chiều lớn lên, dáng vẻ xinh xắn, lại chăm chỉ siêng năng."
Bà mối Đặng bắt đầu dìm người khác: "Đứa trẻ được cưng chiều trong nhà thì ít nhiều cũng sẽ có phần được nuông chiều quá mức. Tống công tử tướng mạo đường hoàng, vẫn nên tìm một ca nhi dịu dàng hiền thục, có nghiên cứu đôi chút về cầm kỳ thư họa, như vậy mới có tiếng nói chung."
Bà mối Trương không vừa lòng, tính tình thẳng thắn nên nói toạc ra luôn: "Ca nhi trên trấn thì việc gì phải về tận thôn tìm phu lang? Ta thấy ngươi đúng là chẳng nói thật, toàn chọn lời hay ý đẹp để nói thôi."
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Một bà mối như ngươi, mở miệng ra là bôi nhọ danh tiếng ca nhi nhà người ta, đúng là tâm địa chẳng tốt đẹp gì! Hơn nữa, rau củ mỗi người mỗi khẩu vị, người ta thích mấy người trong thôn chất phác thật thà thì sao nào?"
"Ta thì bôi nhọ ai? Chính ngươi mới là kẻ vu vạ người khác! Bà mối Đặng này, nói cho ngươi biết, nữ nhi trong thôn, ta nắm rõ gốc gác từng người, so ra còn thích hợp hơn đám ca nhi trên trấn. Đám người trên trấn ấy à, trước giờ đều khinh thường đám nông dân như tụi ta!"
"Ngươi... ngươi biết cái rắm gì!"
"Ngươi giành mối làm ăn đến tận thôn Thanh Hà của bọn ta, còn bày đặt ở đó mạnh miệng!"
"Buồn cười thật! Làm mối tác hợp một mối lương duyên, sao lại nói là buôn bán làm ăn được?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!