Chương 44: Thôi

Sân viện rộng rãi lại có nắng, Bạch Đào liền nghĩ đến việc dọn bàn trong nhà ra ngoài, vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa được sưởi ấm.

Cậu liền gọi Bùi Tranh ra giúp một tay khiêng bàn.

Kết quả, Bùi Tranh chỉ một mình đã nhẹ nhàng nhấc cả cái bàn gỗ to, trên mặt còn đặt bốn cái ghế dài, bê thẳng ra ngoài.

Thậm chí, Bạch Đào còn chưa kịp giơ tay phụ giúp.

Sau khi Bùi Tranh đặt bàn vững vàng giữa sân, thấy Bạch Đào còn trong nhà, liền hỏi: "Còn gì nữa không?"

Bạch Đào nhìn thân hình cao lớn của Bùi Tranh, khẽ lắc đầu: "Không còn."

Thấy y chẳng chớp mắt đã bê cả nia rau lớn lên bàn, Bạch Đào không nhịn được tò mò: "Bùi đại ca, huynh thật sự chưa từng luyện sức lực gì à?"

Thấy sức tay y mạnh đến mức ấy, quả thật khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.

"Có đi săn bắn trong núi."

Trước kia trong quân doanh, Bùi Tranh mỗi ngày đều luyện tập, về thôn thì điều kiện thiếu thốn, mũi tên sắt cũng đắt, nên không còn tập hằng ngày nữa, nhưng sợ tay nghề mai một, vẫn cách vài hôm lại luyện một lần. Dù sao nếu không có gì bất trắc, thì đó cũng là sinh kế của y sau này.

Bạch Đào gật đầu, thế thì đúng là có rèn luyện thường xuyên, bảo sao sức khỏe tốt như vậy.

Lúc này, Khâu Đại Ngưu đang cặm cụi xâu khoai tây lát vào que tre, thấy trong bếp vẫn chưa nổi lửa thì sốt ruột: "Đào ca, hôm nay tới trưa muộn bọn mình mới được ăn hả?"

Bạch Đào lắc đầu: "Trưa nay chắc chắn là chưa ăn được đâu, riêng nấu chín đậu cũng đã tốn không ít thời gian, còn chưa kể món đồ kho nữa."

"Á, vậy trưa nay ăn gì?" Khâu Đại Ngưu vốn tưởng trưa nay được ăn món ngon, vì thế còn cố ý nhịn luôn bữa sáng, giờ bụng đã réo lên ùng ục rồi.

Bạch Đào thành thạo xử lý lòng lợn, vừa làm vừa nói: "Làm bánh canh đi, ta sẽ nấu loãng chút, để bụng tối ăn lẩu cho đã."

Sau khi xử lý xong hết phần nội tạng, nồi nước kho trong chiếc nồi sắt to trong bếp cũng đã gần được. Lần này cậu dùng đường phèn để thắng nước màu, lát nữa hầm lên đảm bảo sắc lẫn hương đều hấp dẫn.

Cậu cắt một nửa lá phổi lợn thành từng lát, đưa cho mấy người đang ngồi quanh bàn xâu vào xiên tre. Lâm Chân tuy còn nhỏ, sức không lớn nhưng cũng phụ giúp ở bên cạnh, một tay cầm lát bí đao, một tay cầm xiên tre.

Bạch Đào nhìn cả đám người đang cùng nhau vì một bữa ăn mà bận rộn, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Cậu thật sự rất thích cảm giác này.

Quả nhiên, đồ ăn ngon phải có người cùng chia sẻ mới là tuyệt nhất.

Trong bếp, hai bếp lửa lớn đều đang dùng rồi, Bạch Đào bèn lấy ra chiếc lò sắt nhỏ và nồi mới mua về để nấu bữa trưa cho mọi người. Nhưng trước khi dùng, chiếc nồi nhỏ này cần được "khai nồi" đơn giản.

Cậu trước tiên lấy lửa lớn hơ đều cả nồi một lượt, sau đó lấy khăn tẩm dầu đậu phộng bôi đều mặt trong nồi, cuối cùng dùng nước ấm rửa sạch. Nước sôi trong mẻ đầu tiên cậu cũng không dùng mà đổ hết đi.

Lúc cả đám đang ăn trưa, Đại Hắc hình như ngửi thấy mùi thơm liền chạy đến nhà Bạch Đào.

"Lại đây, ngoan, cho mi một miếng phổi

lợn." Bạch Đào chọn một lát phổi chưa xâu, ném cho Đại Hắc.

Phổi lợn bay lên thành một đường cong, chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị Đại Hắc phóng lên đớp gọn.

Bạch Đào giơ ngón cái lên: "Đại Hắc, chắc chắn ngươi là cao thủ bắt đĩa bay đấy."

Ăn xong cơm trưa, mọi người lại tiếp tục chuẩn bị cho bữa tối, còn Đại Hắc – sau khi "ké" được bữa cơm, cũng chẳng chịu rời đi, thỉnh thoảng còn vớ được ít đồ thừa.

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào vẫn đang lén lút cho Đại Hắc ăn vụng, cảm thấy người kia chẳng khác gì một người cha nuông chiều con, con đòi gì là cho nấy.

Y đưa tay chặn lại lần nữa khi thấy Bạch Đào lại định cho Đại Hắc ăn: "Đừng cho nữa." Sợ rằng cho mãi thì nó chẳng thèm quay về nhà nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!