Chương 42: Lẩu

Cuối cùng, Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An bị Bùi Tranh đuổi đến trước cổng nhà Bạch Đào.

Bùi Tranh hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho hai người kia gõ cửa.

Khâu Đại Ngưu bỗng dưng có phản ứng chưa từng thấy trước giờ, giơ tay gõ cửa rồi nhanh chóng nói một câu: "Ta gõ cửa, An ca huynh mở miệng nói."

Tống Dĩ An biết rõ ý tưởng này của mình có hơi không biết xấu hổ, chỉ có thể nghẹn ra một tiếng: "......"

Bùi Tranh nghe thấy tiếng Bạch Đào trong sân vọng ra, lập tức nép vào một góc khuất trong sân.

Cửa mở, Bạch Đào thấy là Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An thì mời hai người vào ngồi.

Tống Dĩ An còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khâu Đại Ngưu đã lên tiếng trước.

"Đào ca, An ca nói muốn tìm huynh có chuyện, huynh ấy ngượng nên kéo ta đi theo."

Tống Dĩ An trừng mắt nhìn Khâu Đại Ngưu, khó tin nổi. hắn dám chắc trong thời gian gần đây Khâu Đại Ngưu thật sự học hư rồi, đến cả mấy tiểu tâm tư kiểu này cũng bày ra được.

Rốt cuộc là ai dạy hả?! Trả lại cho ta Khâu Đại Ngưu thật thà chất phác ngày xưa đi!

Bị Tống Dĩ An trừng đến co đầu rụt cổ, Khâu Đại Ngưu chỉ biết cười trừ.

Bạch Đào rót nước mời khách: "Có gì mà ngượng, chúng ta không phải bằng hữu sao?"

"À thì..." Tống Dĩ An gãi đầu, lúc này đúng là có chút ngượng khi phải nói ra chuyện mời người ta ăn cơm, đành thành thật kể lại kế hoạch.

"Chẳng phải mấy người bọn ta nấu ăn dở quá đó sao, nên định lên trấn mua ít món trước giờ chưa ăn bao giờ, rồi nhờ ngươi nấu hộ... tất nhiên là cùng nhau ăn."

Bạch Đào nghe xong còn tưởng chuyện gì lớn, liền nói: "Chỉ vậy thôi à? Được chứ, lúc mua đồ ta cũng có thể góp ít tiền, làm xong mọi người cùng ăn."

Trong mắt Bạch Đào, chuyện này chẳng khác nào tụ tập bạn bè mua đồ về nấu ăn ở nhà, vừa vui vừa náo nhiệt, còn giúp thắt chặt tình cảm mọi người.

Tống Dĩ An vừa nghe Bạch Đào nói muốn góp tiền, vội vàng xua tay: "Không cần ngươi bỏ tiền đâu, ngươi đã mời bọn ta ăn mấy bữa rồi, lần này đáng ra phải là bọn ta lo."

Bạch Đào nhìn Khâu Đại Ngưu ở bên cạnh đang ra sức gật đầu, đầu óc xoay chuyển một chút, chợt hiểu ra: "Các huynh có phải đang định mời ta ăn cơm không?" Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy tay nghề nấu nướng của cậu chưa chắc đủ tốt để ra oai.

Khâu Đại Ngưu không hiểu Bạch Đào làm sao mà đoán trúng được, ngẩn người đáp: "Ừ."

Bạch Đào dở khóc dở cười, xem ra quan hệ giữa cậu và đám bạn này vẫn còn cần thêm thời gian để phát triển: "Được, vậy các huynh đi mua nguyên liệu, ta làm đầu bếp, cả nhóm cùng nhau ăn, chỉ là nhà ta còn có hai đứa nhỏ, không ngại chứ?"

Tống Dĩ An vui mừng ra mặt: "Đương nhiên không ngại."

Bạch Đào ngồi xuống hỏi dò: "Vậy các huynh định khi nào đi mua đồ ăn? Muốn mua những gì? Ta xem thử có thể làm được món gì, cũng tiện để các huynh chuẩn bị gia vị từ trước."

Cậu thật lòng muốn trở thành bạn tốt với Bùi Tranh và mấy người kia, cho nên cũng chẳng khách sáo.

"Chúng ta định ngày mai lên trấn xem thử, muốn ăn mấy món chưa từng ăn qua, tốt nhất là làm một lần mà ăn được nhiều bữa."

Bạch Đào bắt đầu suy tính, mấy món chưa từng ăn thì dễ thôi, dù sao cậu cũng là người phương Nam, muốn làm vài món mà dân phương Bắc chưa ăn qua không khó.

Chỉ là làm sao để ăn được nhiều bữa thì hơi đau đầu, món ăn nếu để lâu, dù là hâm lại thì hương vị và mùi vị cũng sẽ thay đổi, ngay cả nước xốt cũng sẽ càng lúc càng khó coi, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, ăn vào cũng ngán.

Bạch Đào chợt nhớ tới cái bếp nhỏ nhà Bùi Tranh, ánh mắt sáng rỡ lên: "Các huynh thấy ăn lẩu thế nào?"

Hai người kia mờ mịt: "Lẩu?"

Khâu Đại Ngưu lắc đầu: "Là món mới gì vậy? Chưa từng nghe qua."

Bạch Đào hưng phấn giải thích cho hai người: "Lẩu là món hợp nhất với mùa này, chính là nấu sẵn một nồi nước dùng đặc chế, dùng bếp lò đun sôi, vừa ăn vừa nấu, muốn bỏ nguyên liệu gì vào cũng được. Đến bữa sau chỉ cần hâm nóng lại đáy nồi là có thể tiếp tục ăn, vừa đơn giản đỡ mất công, lại còn ăn được mấy bữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!