Chương 41: Mở không nổi miệng

Nghe thấy tiếng cổng sân bị đẩy ra, Bùi Tranh ngẩng đầu, thấy Bạch Đào cõng sọt đứng ngẩn ra ở cửa.

Bạch Đào lắc đầu, đuổi hình ảnh "xưởng nhỏ bất hợp pháp nhà họ Đào" trong đầu ra ngoài: "Bùi đại ca, huynh cứ để đó cho ta thái là được rồi."

Cậu không phải khách sáo với Bùi Tranh, mà vì người ta cao hơn m8, thân hình vạm vỡ, lại ngồi xổm trên cái ghế con, lom khom cầm dao thái đồ dưới đất, thật sự hơi tội nghiệp. Cậu nhìn còn thấy đau lưng thay y, chưa kể lo cái ghế con kia gãy mất.

"Không sao." Bùi Tranh thấy sọt măng trên lưng cậu chất cao quá đầu, sợ cậu bị đè gãy lưng, liền đứng dậy đỡ lấy sọt đặt xuống đất.

Bạch Đào xoa xoa vai bị quai gùi siết đau: "Hôm nay ta thấy tuyết ở lưng chừng núi gần tan hết rồi, thời tiết cũng ấm hơn chút, chắc không còn tuyết nữa đâu."

"Ừ." Bùi Tranh đáp hơi lơ đãng, đang cân nhắc nên mở lời thế nào. Nếu không phải Khâu Đại Ngưu với Tống Dĩ An cứ chạy tới chạy lui nhà y, bảo y đến nói chuyện với Bạch Đào, hôm nay y cũng không có mặt ở đây.

Bạch Đào rửa tay xong, ngồi xổm kiểm tra nước trong thau, thấy hơi nguội liền thêm ít nước nóng, rồi ngồi xuống chỗ khi nãy Bùi Tranh ngồi, khen Lâm Chân một câu "Rất thông minh lanh lợi", sau đó bắt đầu thái măng.

"Bùi đại ca, mảnh đất kia, khi nào huynh đi làm thì gọi ta một tiếng, ta cùng làm cho có bạn."

Bùi Tranh vừa bóc măng vừa gật đầu: "Vài hôm nữa."

Giờ sắp vào xuân, thú rừng cũng bắt đầu vào mùa giao phối sinh sản. Dạo này thợ săn sẽ không vào rừng, Bùi Tranh cũng vậy. Vừa khéo, mùa vụ xuân cũng bận, việc đồng áng nhiều.

Bạch Đào kể chuyện hôm nay lên núi đào măng thì gặp một con trĩ rừng, đuôi dài đẹp lắm, nhưng thấy cậu thì bay mất.

"Lúc đó mà có huynh thì chắc nó không thoát nổi đâu, nhìn là biết con to, đủ cho một bữa."

Thấy câu chuyện đã kéo tới đề tài ăn uống, tay Bùi Tranh khựng lại một nhịp, cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để mở lời: "Ta..."

"À đúng rồi, bộ nông cụ huynh mua giúp ta, ta còn chưa đưa tiền, tổng bao nhiêu? Ta vào lấy bạc ngay." Bạch Đào bỗng nhớ ra chuyện đó, vội đứng dậy vào nhà tìm túi tiền, không để ý mình đã cắt ngang lời Bùi Tranh.

Bùi Tranh đang là bên có chuyện cần nhờ: "Không tốn bao nhiêu tiền, không cần đâu."

"Không được." Bạch Đào đáp ngay, "Mấy nông cụ đó đều là đồ sắt, ta nhìn rồi, làm rất chắc chắn."

Nói xong cậu móc ra 1 lượng bạc nhét vào ngực áo Bùi Tranh.

Bùi Tranh cau mày: "Ít hơn một nửa."

Bạch Đào không tin: "Chất lượng tốt vậy, sao có thể chỉ 500 văn."

Ở Nam quốc, quản lý đồ sắt khá nghiêm ngặt, dân thường mua đồ ở lò rèn đều phải ghi danh. Những cửa tiệm thông thường mỗi tháng chỉ cần nộp thuế, còn lò rèn phải nộp thêm bảng kê chi tiết mua bán, lại còn có người chuyên đến kiểm tra xem số sắt dùng trong tháng có khớp với lượng hàng bán ra không. Muốn mở một lò rèn phải trải qua nhiều thủ tục rườm rà, thường thì người ta chẳng muốn mở, học nghề rèn cũng ít người theo.

Mấy chuyện này khiến giá đồ sắt ở Nam quốc hơi cao.

"Thật." Bùi Tranh trả lại một nửa, giải thích thêm, "Quen thợ rèn."

"Ồ, ra là giá hữu nghị, vậy cảm ơn Bùi đại ca giúp t

- tiết kiệm một khoản." Bạch Đào vui vẻ cất bạc đi, "Vậy ta huynh ăn cơm nhé. Số bạc tiết kiệm được cũng đủ ăn kha khá món ngon rồi."

Người vốn đến để "mời cơm" và "tiện thể" nhờ làm đầu bếp – Bùi Tranh: "... Không cần."

Bạch Đào nhét túi tiền lại vào ngực áo, ngồi xuống tiếp tục thái măng: "Vậy để hôm nào ta làm món ngon, đem một phần lên cho huynh."

Bùi Tranh không nói gì, chỉ là động tác bóc măng nhanh hơn, che giấu sự ngại ngùng trong lòng.

Sau đó cả dây chuyền sản xuất chỉ còn lại tiếng dao cắt lách cách trên thớt, cùng tiếng Bạch Đào thỉnh thoảng trò chuyện.

Bùi Tranh thỉnh thoảng mới trả lời một hai câu đơn giản.

Sau khi Lâm Chân hết căng thẳng ban đầu, vừa rửa măng vừa ngẩng đầu nghe hai người lớn nói chuyện, mặt mày chăm chú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!