Ba người Bùi Tranh ra khỏi sân, vừa đi về nhà, Khâu Đại Ngưu vừa xoa bụng, nói: "Cơm Đào ca nấu ngon thật đấy, nếu có thể ăn mãi thì tốt biết mấy. Nói mới nhớ, hình như chúng ta cũng nên mời Đào ca ăn một bữa, Đào ca đã đãi bọn mình mấy lần rồi."
Tống Dĩ An thở dài: "Ta cũng muốn mời lắm chứ, tiếc là không có tay nghề như Bạch Đào. Ba đứa mình nấu ra mà đem so với cậu ấy thì còn kém xa. Bạch Đào mà ăn cơm do bọn mình nấu, thà cậu ấy ở nhà tự làm còn hơn."
Khâi Đại Ngưu nghĩ thấy cũng có lý: "Vậy... hay là mình mời Đào ca lên trấn ăn tiệm?"
Tống Dĩ An lắc đầu: "Quán trên trấn vừa đắt lại chưa chắc ngon bằng đồ Bạch Đào làm." Trước khi tòng quân, nhà hắn cũng coi như có chút của cải, mấy tửu lâu mắc tiền từng đến thử, thật lòng mà nói không thấy ngon bằng đồ Bạch Đào nấu. Không chỉ ngon, món của cậu ấy còn mới lạ và độc đáo.
Khâu Đại Ngưu: "Thế giờ làm sao?"
"Hay là mình mua sẵn nguyên liệu và gia vị, rồi nhờ Bạch Đào nấu giúp một bữa. Mình thì phụ làm chân sai vặt."
Khâu Đại Ngưu hơi nghi ngờ: "Cái này gọi là mời người ta ăn cơm à?"
Tống Dĩ An đầy lý lẽ: "Sao lại không tính? Mình sẽ mua nhiều nguyên liệu hơn một chút, nhờ Bạch Đào nấu nhiều hơn, kiểu nấu một bữa mà ăn được vài bữa ấy. Như vậy, Bạch Đào chỉ vất vả một lần. Mình làm món nguội không giỏi thì ít ra nấu món nóng vẫn được mà."
Nghe thế, Khâu Đại Ngưu cũng thấy thuyết phục, quay sang hỏi Bùi Tranh nãy giờ vẫn im lặng: "Tranh ca, ý huynh thế nào?"
Mặt mũi Bùi Tranh đâu dày đến mức đó, nhưng cũng không nói gì.
Khâu Đại Ngưu coi như y đã đồng ý, hí hửng bắt đầu lên kế hoạch: "Vậy ta phải lên trấn mua nhiều thịt lợn một chút!"
Tống Dĩ An không tán thành: "Ngươi ngốc à, mình mời người ta ăn cơm thì tất nhiên phải mua mấy món bình thường không có để ăn thử, vừa được đổi vị vừa được nếm tay nghề của Bạch Đào chứ."
Khâu Đại Ngưu gật đầu lia lịa: "Huynh nói đúng! Vậy mình mua gì đây?"
Tống Dĩ An xoa cằm nghĩ ngợi: "Đến lúc đó lên trấn xem thử có món gì chưa từng ăn thì mua cái đó, càng nhiều càng tốt."
Bùi Tranh ho khẽ một tiếng: "Vừa phải thôi."
Nghĩ ngợi một chút, y lại bổ sung: "Nhớ hỏi xem Bạch Đào có đồng ý không."
Tống Dĩ An cười hì hì: "Hehe, vậy Tranh ca đi hỏi đi, huynh với Bạch Đào thân nhất mà. Dù gì cũng từng sống chung một thời gian."
Bùi Tranh từ chối: "Tự đi."
Tống Dĩ An vòng ra trước mặt y: "Aiya, Tranh ca, giúp một tay đi mà~"
Khâu Đại Ngưu cũng hùa theo gọi: "Tranh ca~~!"
Bùi Tranh: "......."
Cái loại chuyện mặt dày thế này sao lại đẩy cho y nói được chứ?
——
Buổi chiều, khi Lan thẩm đến trả bát, không ngớt lời khen món đậu hũ non của Bạch Đào làm ngon.
Bạch Đào âm thầm thêm một động từ trong lòng: là cậu làm, không phải của cậu.
"Đậu hũ của cháu ta ăn liền không với cơm mà vẫn thấy ngon, mùi vị không giống đậu hũ thường ngày, chắc không phải dùng nước muối để làm đâu nhỉ?" Lan thẩm vừa nói vừa đặt cái bát sạch mang đến vào trong tủ.
"Dùng thạch cao để làm." Bạch Đào nghĩ bụng, miệng của Lan thẩm cũng thính thật.
"Thạch cao?" Lan thẩm không ngờ thạch cao cũng có thể dùng làm đậu hũ, "Là cái loại thạch cao hay thấy trong tiệm thuốc đó hả?"
"Vâng, đúng cái đó." Bạch Đào cũng chỉ mới biết hôm qua, lúc Vu đại phu kê đơn thuốc, hóa ra thạch cao còn có thể dùng làm thuốc.
Lan thẩm tỏ ra kinh ngạc, ở vùng này chưa ai dùng thạch cao để làm đậu hũ cả: "Cháu làm sao mà phát hiện ra vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!