Bạch Đào quay lại bếp, dùng muỗng sắt lớn múc một ít nước thạch cao, dán đáy muỗng vào mặt sữa đậu nành, nghiêng nhẹ tay, đổ từ từ vào nồi.
Chẳng mấy chốc, trong nồi đã bắt đầu kết lại thành những vệt đậu hoa mịn mịn.
Sau khi cho muỗng đầu tiên, Bạch Đào chờ thêm một lúc mới tiếp tục cho lần hai.
Sữa đậu trắng đục dần trở nên trong hơn, từng mảng đậu hoa nổi lên như một nồi bông gòn mềm mại.
Cậu lấy nia tre đã rửa sạch chuẩn bị đè lên đậu hoa, thì nghe tiếng động ngoài sân, đoán là khách tới, bèn ra cửa gọi: "Nhanh vào uống sữa đậu này, giờ là lúc ngon nhất đấy."
Khâu Đại Ngưu là người đầu tiên bước vào bếp: "Ta còn chưa từng uống sữa đậu nành bao giờ, không biết vị nó ra sao."
Bùi Tranh và Tống Dĩ An cũng chưa từng uống, phần vì bên ngoài chẳng có ai bán, phần vì nhà họ cũng không ai biết làm đậu hũ, nên càng không có cơ hội uống sữa đậu.
"Thế thì hôm nay đúng dịp rồi, thử xem có hợp khẩu vị không."
Bạch Đào chia cho mỗi người một bát, rồi quay lại bắt đầu ép đậu hoa, vớt phần nước dư ra.
Không ngoài dự đoán, sữa đậu nành được cả ba người khen ngợi.
Tống Dĩ An nhấp từng ngụm nhỏ, chậm rãi thưởng thức: "Ngon thật, vị thơm béo đậm đà."
Khâu Đại Ngưu không giỏi dùng từ hoa mỹ, nghĩ mãi mới bật ra một câu: "Ngon hơn nước đường."
Bùi Tranh thấy trên bếp còn một bát chưa ai đụng vào, liền uống cạn bát của mình trong vài ngụm, rồi cầm lấy nia tre và gáo nước trong tay Bạch Đào: "Ngươi uống trước đi."
Y vẫn nhớ lời Bạch Đào nói, để nguội sẽ tanh, không còn ngon nữa.
"Cảm ơn nha."
Bạch Đào cũng không khách sáo, bưng bát sữa còn ấm, hớp một ngụm to, rồi nhắm mắt lại, khẽ thở ra một tiếng đầy mãn nguyện: "Đúng là cái vị này."
Vừa mở mắt ra đã thấy Bùi Tranh đang dùng sức ép nia tre xuống, ép đến mức cả nồi đậu hoa lõm thành một cái hố to.
"Bùi đại ca! Nhẹ tay chút!" Bạch Đào vội đặt bát sữa xuống, kéo tay Phí Tranh lên, "Huynh mà dùng sức như thế, đậu hoa chưa kịp múc ra đã thành đậu hũ già mất rồi!"
Phí Tranh nhìn phần mình vừa ép, rồi lại nhìn phần Bạch Đào làm, quả nhiên thấp hơn hẳn một đoạn: "Xin lỗi."
Người này rõ ràng lần đầu làm việc này, Bạch Đào đương nhiên chẳng trách gì, chỉ cười nói: "Không sao, hơi già một chút cũng được, lát nữa dễ gắp hơn."
Đậu hoa ép xong nhìn có vẻ nhiều, chiếm hơn nửa nồi, Bạch Đào đoán chắc cũng ăn không hết. Cậu liền lấy một chiếc bát sành to, múc đầy một bát đậu hoa, rồi dùng một bát nhỏ để pha nước chấm, định mang cho Lan thẩm.
Khâu Đại Ngưu lập tức xung phong nhận nhiệm vụ, bưng bát rồi chạy vù đi, nhanh đến mức Bạch Đào còn lo lắng: "Chạy gì mà nhanh thế?"
Bùi Tranh quá hiểu tính Khâu Đại Ngưu, chỉ nhàn nhạt nói: "Hắn muốn đi nhanh về nhanh."
— để còn sớm được ăn cơm.
Bạch Đào cũng cắt một miếng thịt muối loại béo, xào cho ra mỡ, rồi thêm măng chua mà Bùi Tranh mang đến hôm trước, làm thành một tô lớn.
Hỏi vì sao lại chọn miếng nhiều mỡ? Cũng dễ hiểu thôi, đậu hoa thanh nhẹ, ăn vào rất "giải ngấy".
Khi còn nhỏ, ông bà nội cậu rất thích làm đậu hoa vào những ngày mưa, nấu hẳn cả nồi to. Lúc ấy nhất định sẽ chọn miếng thịt muối thật béo, thái mỏng, xào cùng ớt ngâm và củ cải khô, thơm đến mức chỉ ngửi thôi đã nuốt nước miếng ừng ực.
Hai cụ còn đặc biệt mua mấy chiếc đĩa nhỏ để pha nước chấm riêng cho món đậu hoa, như một nghi thức ẩm thực vậy.
Khâu Đại Ngưu hớt hải chạy về đúng lúc chuẩn bị ăn cơm.
Mỗi người khẩu vị mỗi khác, nên Bạch Đào bày đủ loại gia vị lên bàn, ai muốn ăn sao thì tự pha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!