Lại lão tam mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn còn cố chấp cãi chày cãi cối: "Dùng gỗ đào làm cửa đâu phải chỉ có nhà ngươi, dựa vào đâu nói mạt gỗ này là từ cửa nhà ngươi rơi ra?"
Bạch Đào lập tức lên tiếng bổ sung: "Có thể đúng là không chỉ nhà ta dùng gỗ đào, nhưng xin đại nhân nhìn kỹ xem gỗ này có phải là mới không? Cửa nhà ta mới được làm vài ngày trước."
Ở thôn bọn họ, dùng gỗ đào làm cửa vốn đã hiếm, huống chi còn là cửa vừa mới đóng gần đây.
Huyện lệnh gật đầu: "Quả thật là vậy. Lại lão tam, ngươi còn gì để nói?"
Lại lão tam vẫn cứng miệng như vịt chết: "Mạt gỗ dính trên vải kia làm sao có thể xem là chứng cứ? Cũng có thể là ta cầm trong tay lúc vào cửa, vô tình dính phải thôi!"
Bạch Đào thấy đến nước này rồi mà gã vẫn còn chối cãi, lạnh giọng hỏi: "Vậy ngươi nói xem, ngươi vào nhà ta làm gì?"
Lại lão tam đưa tay chỉ về phía Lâm Tầm: "Đã nói rồi mà, ta thấy hai đứa này đang trộm đồ nên mới vào."
"Chúng trộm đồ ở trong nhà, còn ngươi đứng ngoài nhìn thấy được à?"
"Ta thấy chúng đang cạy cửa ngay trong sân!"
Bạch Đào mỉm cười: "Ý ngươi là, ngươi chỉ vào sân thôi đúng không?"
Lại lão tam gật đầu chắc nịch:
"Đương nhiên."
Bạch Đào cười càng rạng rỡ hơn: "Vậy thì ngại quá, đúng chỗ sân nhà ta lại không dùng gỗ đào làm cửa."
Từ đầu đến giờ không lên tiếng, Khâu Đại Ngưu liền vội vàng tiếp lời: "Chuyện này ta có thể làm chứng! Gỗ đào làm cửa nhà ca ta là ta lên núi tìm mấy cây đào dại chặt về. Vì số lượng không đủ, nên cửa sân dùng gỗ khác thay thế."
Lại lão tam thấy sự việc bị vạch trần, không cãi nữa, bình tĩnh ngồi phệt xuống đất, trong lòng nghĩ dù gì lần này cũng chưa kịp trộm được gì, nhiều lắm cũng chỉ bị nhốt vài ngày.
Huyện lệnh nhìn bộ dạng chẳng có tí hối cải nào của gã thì càng bực, cố nhịn hỏi: "Sao lại chạy đến tận nơi xa như vậy để trộm cắp?"
Lại lão tam thành thật khai: "Hôm trước ta dạo phố, thấy Bạch Đào đem đồ đi cầm, nghe cậu ta nói được 300 lượng, lúc ấy liền thấy động lòng. Nhưng vì có Bùi Tranh đi cùng, nên ta không dám theo dõi. Sau đó, có lần ta thấy cậu ta chở cả xe hàng về từ bờ sông, liền len lén bám theo..."
Lúc đã thăm dò được địa hình, Lại lão tam liên tục quan sát mấy ngày, cũng biết hôm nay trời đổ tuyết, phần lớn người trong thôn đều sẽ lên núi, thế là liền chọn đúng lúc này để ra tay.
Bạch Đào không ngờ rằng mình đã lọt vào mắt của Lại lão tam từ cái hôm mang đồ ra tiệm cầm đồ.
Khâu Đại Ngưu chớp mắt, giơ ba ngón tay, kinh hãi: "3... 300 lượng á?"
Chừng đó tiền thì phải săn được bao nhiêu thú rừng mới đủ bán ra số ấy cơ chứ.
Lý chính bên cạnh cũng trố mắt ngạc nhiên, không ngờ Bạch Đào lại có từng ấy tiền. Ông từng nghe người trong thôn bảo Bạch Đào có một cái ly lưu ly rất trong trẻo, không ngờ thứ ấy lại đáng giá đến vậy.
Ngoài cửa, đám người xem náo nhiệt cũng xôn xao cả lên. Dù bọn họ sống trong trấn, có chút tài sản trong tay, nhưng 300 lượng bạc đối với ai cũng là một món tiền lớn.
Ánh mắt Bạch Đào trầm xuống: "Các ngươi có biết lúc ta nói '300 lượng' thì chưởng quầy tiệm cầm đồ phản ứng thế nào không?"
Khâu Đại Ngưu lắc đầu, người ngoài cũng hiếu kỳ, từng người đều dựng tai lên nghe.
Bạch Đào học theo nét mặt kinh ngạc của chưởng quầy khi ấy, còn cố gắng nhại lại giọng nói run run pha tức giận: "Vị tiểu ca này, không phải ngươi đang giở công phu ngoạm sư tử sao?!"
Mọi người: "..."
Bùi Tranh quay đầu đi, dùng nắm đấm che miệng, cố nhịn cười trước khóe môi cong lên.
Lại lão tam hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, mặt mày tái mét như sắp khóc.
Huyện lệnh ra lệnh cho gã phải bồi thường tiền sửa khóa, sau đó khoát tay, bảo nha dịch dẫn gã xuống nhà lao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!