Bùi Tranh buông dùi trống trong tay xuống, nghi hoặc ngoảnh đầu lại.
Trong mấy bộ phim cổ trang mà Bạch Đào từng xem, quan phủ vì sợ có người đánh trống bậy mà có quy định: dân thường muốn đánh trống kêu oan thì phải chịu phạt trượng. Cậu không biết ở đây có giống vậy không. Để đề phòng bất trắc, cái trống này cậu quyết định tự mình đánh.
Bạch Đào mỉm cười giải thích: "Ta chưa từng gõ trống trước công đường bao giờ, hôm nay muốn thử một lần."
Cậu không biết rằng, ở Nam Quốc này, chỉ khi vu oan cho người khác hoặc điều tra ra lời nói là giả dối thì mới bị phạt trượng.
Bùi Tranh liền đưa dùi trống cho cậu.
Bạch Đào cầm cây dùi có phần nặng nề, hít sâu một hơi, giơ tay dùng tám phần sức lực gõ trống.
"Đoàng!"
Bạch Đào không ngờ cái trống lớn này lại vang đến thế, không chỉ khiến tay cậu tê rần mà suýt nữa làm cậu choáng váng đầu óc.
Bùi Tranh đứng gần nhất, cũng bị âm thanh ấy làm chấn động đến mức phải đưa tay xoa xoa tai, hơi hối hận vì đã giao dùi trống cho cậu.
Người đi đường lập tức bị âm thanh ấy thu hút, những kẻ thích chuyện náo nhiệt liền ùa đến xem.
Tại tửu lâu cách đó một con phố, tiểu nhị đang dọn món cũng phải tặc lưỡi: "Người đánh trống này có oan khuất lớn tới mức nào? Gõ gì mà vang dội thế không biết!"
Còn trong hậu viện của nha môn, vị huyện lệnh đang thay quan phục chuẩn bị tan sở cũng bị tiếng trống làm chấn động, vội vàng mặc lại y phục.
Chẳng bao lâu sau đã có một nha dịch tới bẩm báo: "Có người đánh trống kêu oan."
Huyện lệnh chỉnh lại y phục, hỏi: "Đã rõ nguyên cáo là ai chưa? Việc gì?"
Nha dịch bẩm: "Người đánh trống nói mình tên là Bạch Đào, đến từ thôn Thanh Hà. Còn bị cáo... là người quen."
Huyện lệnh nhíu mày: "Người quen?"
Nha dịch cúi thấp người, nhỏ giọng đáp: "Là Lại lão tam của thôn Lưu Gia."
"Bốp!"
Huyện lệnh vỗ mạnh xuống bàn án, cả bộ râu đều run lên vì giận: "Lại là gã! Gã không thể yên phận lấy hai ngày sao?"
Sư gia đứng bên cũng thở dài: "Lão mong gã trộm cho lớn một lần, để phán cho mười năm tám năm cho rồi."
Lại lão tam mỗi lần đều là trộm vặt, mà chỉ nhắm vào mấy nhà nghèo không có thế lực, khiến khi định tội cũng chẳng phạt được bao nhiêu, giam giữ cũng chẳng được bao lâu.
Ra khỏi nhà giam rồi cũng chẳng ai tìm gac gây phiền phức hay báo thù. Huyện lệnh lại là người chính trực, khinh thường dùng thủ đoạn mờ ám. Thế nên, tên Lại lão tam này mới năm lần bảy lượt tái phạm.
Lần trước vừa ra khỏi ngục, gã còn lớn tiếng khen bánh bao bột thô trong tù ngon, khiến huyện lệnh tức đến muốn nổ gan.
Giờ phút này, huyện lệnh ngồi ngay ngắn trước công đường, nhìn Lại lão tam đang bị trói gô nằm rạp dưới đất, cầm lấy mộc kinh đường bên tay nện mạnh một cái. Đám dân chúng vây xem quanh nha môn lập tức im bặt.
"Người dưới đường là ai? Tố cáo chuyện gì?"
Bạch Đào bắt chước dáng vẻ trong phim truyền hình, quỳ xuống đất: "Thảo dân Bạch Đào, ngụ tại thôn Thanh Hà, khởi tố Lại lão tam đột nhập nhà ta, trộm cắp tài vật."
Lại lão tam nằm dưới đất kêu oan: "Đại nhân đừng nghe cậu ta nói bậy, ta bị oan!"
Huyện lệnh chẳng buồn nghe gã lải nhải, quay sang hỏi Bạch Đào về tình huống lúc đó.
Bạch Đào kể lại đại khái đầu đuôi sự việc.
Huyện lệnh hỏi tiếp: "Có nhân chứng, vật chứng gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!