Bùi Tranh còn chưa đến gần bờ sông đã thấy nhà Bạch Đào bên kia có không ít người tụ tập.
"Bạch Đào." Y quay đầu gọi người đang trò chuyện với Tống Dĩ An.
Bạch Đào đang nghe Tống Dĩ An kể với chuyện năm xưa Bùi Tranh chỉ bằng một mũi tên đã bắn hạ con chim ưng đang bay, vừa nghe thấy Bùi Tranh gọi mình liền lập tức bước tới, vẻ mặt sùng bái, giọng cung kính: "Ta có mặt đây, Bùi đại ca có gì sai bảo?"
"......."
Ngón tay cầm cung tên của Bùi Tranh khẽ động, giả vờ như không nghe thấy, chỉ tay về phía nhà Bạch Đào, ra hiệu cho đối phương nhìn.
Tống Dĩ An ngẩng đầu nhìn theo, bật thốt: "Ta thao, Bạch Đào, sao nhà ngươi nhiều người vậy?"
Bạch Đào nhìn đám đầu người lố nhố cao hơn cả hàng rào sân nhà mình, cũng ngơ ngác: "Ta cũng muốn biết lắm đây."
Lúc này, Khâu Đại Ngưu như tìm được đồng minh, mắt sáng rỡ: "Đào ca! Có phải huynh ra ngoài lại quên khóa cửa không đấy?"
"......"
Bạch Đào lắc đầu: "Ta khóa rồi mà."
"Về nhà trước đi." Bùi Tranh nói xong liền sải bước đi nhanh về phía bờ sông, ba người còn lại cũng lập tức theo sát.
Mới lên cầu, trong sân đã có người phát hiện ra họ.
Một người dân chỉ về phía cầu, kêu to: "Mau nhìn! Bạch Đào về rồi!"
Ngoài Bạch Đào, mọi người lập tức nhận ra Bùi Tranh đang đi đầu, mấy người liền hoảng loạn.
"Sao Bùi Tranh cũng tới?"
"Hay mình về trước đi? Dây vào y thì không hay đâu."
"Về cái đầu ngươi! Thôn mình xảy ra chuyện lớn thế này, đương nhiên phải có mặt để giữ trật tự. Với lại, đã có người đi gọi lý chính rồi, chẳng lẽ Bùi Tranh còn dám đánh người trước mặt lý chính chắc?"
Nghe đồng bọn cứng rắn đòi ở lại, người vừa định chuồn cũng thấy ngại, nhưng nhớ lại mấy lời đồn mình từng nghe về y, trong lòng vẫn thấy sờ sợ, liền lặng lẽ lùi ra sau đám đông.
Bạch Đào vừa đến cửa sân liền thấy ổ khóa trên cổng bị cạy tung, trong lòng chợt lạnh đi một nhịp.
Ngay sau đó, có người dân nói với cậu: "Bạch Đào, nhà ngươi có trộm đấy, tên trộm đang ở trong sân!"
Nghe đến trộm, Bùi Tranh cau mày lại. Giữa ban ngày ban mặt mà dám trộm cắp, gan tên này cũng lớn thật.
Khâu Đại Ngưu vừa nghe có trộm, mắt trợn tròn, xắn tay áo xông thẳng vào sân: "Là đứa mất dạy nào! Dám trộm cả nhà Đào ca!"
Bạch Đào và Tống Dĩ An vội vàng kéo lại, nhưng Khâu Đại Ngưu sức quá khỏe, hai người dốc hết sức vẫn không cản nổi.
Cuối cùng vẫn là Bùi Tranh ra tay kéo người lại: "Xem rõ tình hình đã."
Bạch Đào vỗ vai Khâu Đại Ngưu: "Đừng nóng, để ta vào xem trước."
Thấy chủ nhà đã về, mọi người liền tự giác nhường ra một lối, có người đơn giản vì sợ Bùi Tranh nên cũng tránh sang một bên.
Đám đông tản ra, Bạch Đào liếc mắt liền thấy tên trộm bị trói chặt, đè úp trên mặt đất. Mặt mũi gã bầm tím, trông lạ hoắc, chẳng biết có phải người trong thôn không, chỉ thấy vóc dáng to lớn, cao lớn vạm vỡ.
Thấy Bạch Đào tiến lại gần, gã liền vùng vẫy: "Ta không có trộm cắp gì cả! Cái nhà nghèo rớt mồng tơi thế này thì có cái gì mà đáng để trộm hả? Bọn người thôn Thanh Hà các ngươi đúng là ỷ thế h**p người! Không coi thôn Hạ Hà chúng ta ra gì đúng không?"
Bạch Đào liếc nhìn ổ khóa cửa giữa bị phá, cùng bên trong nhà chính ngổn ngang lộn xộn, cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi không vào trộm, sao lại biết nhà ta nghèo đến mức rớt mồng tơi?"
Tên kia lập tức bị chặn họng, im lặng vài giây, rồi mặt đỏ tai tía hét toáng lên: "Không cần vào nhà ta cũng biết! Một mình ngươi vừa mới chuyển đến sống ở thôn Thanh Hà, lại là một ca nhi, có thể có bao nhiêu tiền?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!