Một nhóm người leo núi suốt nửa canh giờ mới miễn cưỡng đến được lưng chừng núi, lên nữa thì đường càng khó đi hơn.
Trên đường cũng gặp vài người trong thôn đi hái bạc tuyết thược, nhưng phần lớn đều đang trên đường xuống núi.
Có người thấy bọn họ định vào sâu trong núi còn lên tiếng khuyên nhủ, nói rằng bên trái núi Lang Nha hung hiểm hơn bên phải nhiều, nào là sói, báo, hổ, báo gấm đều có.
Bạch Đào nhìn Bùi Tranh phía trước bước đi mà hơi thở chẳng hề rối loạn, thầm nghĩ, nếu thực sự gặp phải mãnh thú, chưa biết chừng Bùi Tranh còn kiếm được một món hời.
Lại leo thêm một đoạn nữa, Bạch Đào bắt đầu cảm thấy kiệt sức, nhặt một cành cây khô làm gậy chống, vừa ngẩng đầu thì phát hiện trên trời đang bay lất phất tuyết. Xem ra núi với dưới núi đúng là khác biệt thật, ngọn núi Lang Nha này đúng là rộng lớn vô cùng.
Bùi Tranh ngoái đầu nhìn thấy Bạch Đào đang vịn lấy một cành cây mà bước đi chập chững, người th* d*c liên tục. Dưới đất đầy cỏ khô, lại bị tuyết phủ kín, Bạch Đào không để ý giẫm trúng một cái hố nhỏ, thân mình lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn xuống, Tống Dĩ An ở gần còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, Bùi Tranh đã kịp vòng tay ôm ngang hông cậu kéo lại.
Bạch Đào nhìn cái hố dưới chân mà thấy có chút sợ, vội nói: "Cảm ơn Bùi đại ca."
Nếu mà trẹo chân ở đây, chắc chắn sẽ liên luỵ mọi người phải dìu mình xuống núi.
Bùi Tranh thấy cậu đã đứng vững thì thả tay khỏi eo cậu, nói ngắn gọn: "Nghỉ một chút đi."
Mấy người liền dừng lại nghỉ tại chỗ, Bạch Đào tìm một thân cây rồi tựa vào, trong lòng thầm nghĩ: kiếm tiền đúng là chẳng dễ dàng gì.
"Nhìn là biết ngươi trước đây là công tử nhà giàu." Tống Dĩ An vỗ vai cậu, cười nói, "Sau này phải luyện nhiều vào."
Hai chữ "công tử " khiến Bạch Đào dở khóc dở cười: "Huynh đừng có nói quá, ta không phải công tử gì đâu, cũng là con nhà nông dân thôi. Chẳng qua ở phương Nam đa phần là vùng đồi núi thoai thoải, ta đây cũng là lần đầu tiên leo lên ngọn núi cao thế này."
Khâu Đại Ngưu tính tình thẳng thắn, nghe thế liền buột miệng: "Nhưng mà trông huynh da dẻ trắng trẻo mịn màng, không giống người làm ruộng đâu."
Bạch Đào suýt nữa bị sặc, da dẻ trắng trẻo mịn màng là cái quái gì? Chẳng qua là so với mấy người bọn họ thì da cậu trắng hơn chút thôi. Lúc trước khi xuyên đến đây, ngày nào cũng ôm sách đọc, đã nhiều năm không động đến việc đồng áng, nên da thịt dĩ nhiên được dưỡng tốt một chút.
"Ta đúng là xuất thân nông gia, chỉ là có học qua mấy năm, ít làm việc nặng."
Thấy Bạch Đào không giống như đang nói dối, Tống Dĩ An cảm khái: "Xem ra câu 'Thuỷ thổ phương Nam dưỡng người' là thật đấy. Sau này có cơ hội, ta cũng muốn đến đó sống một thời gian."
Trước đây dưới trướng Bùi Tranh cũng có mấy binh lính là người phương Nam, vóc dáng đúng là nhỏ nhắn hơn đám hán tử phương Bắc một chút, nhưng tuyệt đối không tinh xảo như Bạch Đào. Có chuyện gì cần nói bậy là nói bậy ngay, chẳng né tránh chữ nào.
Y thật sự không thể tưởng tượng nổi, một nhà nông kiểu gì lại nuôi ra được người như Bạch Đào, tay nghề nấu nướng cực khéo, đối nhân xử thế cũng khôn khéo, vậy mà lại cứ như thiếu đi vài phần thường thức. Có lúc y cảm thấy, Bạch Đào giống như người lạc bước vào thế giới này, cứ hơi hơi lạc loài.
"Đi thôi."
Thấy Bạch Đào nghỉ ngơi cũng gần đủ, Bùi Tranh liền lấy cung tên ra, dẫn đầu đi phía trước. Càng lên cao càng dễ gặp dã thú hung dữ, có cung tên trong tay là cách an toàn nhất.
Khâu Đại Ngưu cũng lấy đại đao trong giỏ ra, cầm chặt trong tay, vừa nhìn đường vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Tống Dĩ An và Bạch Đào là hai người không có sức chiến đấu, tự giác đi giữa hai người họ.
Bạch Đào liếc nhìn cung tên trong tay Bùi Tranh, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, liền tò mò hỏi: "Bùi đại ca từng là cung thủ à?"
"Ừ." Bùi Tranh có cảm giác phương hướng cực kỳ tốt, chỉ dựa vào trí nhớ đã nhanh chóng tìm thấy dấu hiệu đánh dấu khi xưa, "Đi lên trái thêm nửa dặm nữa."
Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp tới.
Nửa dặm, khoảng 250 mét, mà leo núi thì chẳng dễ dàng gì. Mấy người mất hơn năm sáu phút mới tới nơi.
Khâu Đại Ngưu lập tức chạy về phía gốc cây có đánh dấu, cẩn thận cào lớp tuyết trên mấy khúc gỗ mục gần đó ra, rồi hào hứng gọi: "Tranh, mau lại đây xem! Ở đây nhiều lắm!"
Bạch Đào chưa từng thấy bạc tuyết thược bao giờ, tò mò ghé đầu lại gần xem, phát hiện nấm này quả thật mang màu bạc, nắp nấm không tròn vo như nấm bình thường, mà có hình dạng như cánh hoa, không đều đặn chút nào.
Quanh gốc cây khô bị đổ này mọc thành từng cụm, cây lớn thì to cỡ nửa bàn tay, cây nhỏ thì cỡ cây nấm hương. Bạch Đào khom lưng, cẩn thận hái một cây, lật mặt dưới lên nhìn thử, phát hiện quả thật giống một đóa hoa thược dược, lại còn là loại trắng tinh khiết, đẹp đến nao lòng.
"Đẹp thật đấy, lần đầu tiên ta thấy loại nấm như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!