Lúc này, Bạch Đào đang rửa hai cái bát đựng nước đườmg trong bếp, nghe thấy Khâu Đại Ngưu gọi thì thò đầu ra từ trong bếp: "Ở đây! Cổng viện không khóa, vào thẳng đi."
Khâu Đại Ngưu đẩy cửa viện bước vào, liếc mắt liền thấy bên cạnh chum nước có một người tuyết đứng sừng sững — chỉ là tạo hình của nó... khó mà nói cho rõ.
"Bạch Đào, người tuyết này là huynh đắp à?"
Bạch Đào lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không, đây là nữ đại hiệp đầu xanh giúp ta trông nhà giữ viện."
Khâu Đại Ngưu: "?"
Cái gì cơ? Sao hắn nghe mà chẳng hiểu gì hết?
Bạch Đào cũng không giải thích thêm, liền hỏi ngược lại: "Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Khâu Đại Ngưu lập tức bị chuyển hướng chú ý: "À đúng rồi, ta tới hỏi huynh, chiều nay có muốn lên núi không?"
Bạch Đào ngẩng đầu nhìn dãy núi Lang Nha trắng xóa phía sau nhà: "Vừa mới tuyết rơi xong, lên núi có an toàn không?"
Khâu Đại Ngưu đầy tự tin: "Có Tranh ca đi cùng, chắc chắn an toàn."
Bạch Đào hơi động lòng: "Các ngươi định đi săn à? Ta đi theo có làm vướng không?"
Khâu Đại Ngưu lắc đầu: "Không phải, bọn ta đi hái bạc tuyết thược."
"Bạc tuyết thược là gì?"
Khâu Đại Ngưu không ngờ Bạch Đào lại chưa từng nghe qua bạc tuyết thược, bèn kiên nhẫn giải thích cho cậu.
Bạc tuyết thược là một loại nấm chỉ xuất hiện sau tuyết rơi, thường mọc ở nơi có độ cao lớn, bên cạnh các thân gỗ mục ẩm ướt. Toàn thân nó có màu trắng bạc, tơ nấm dưới tán nhìn giống như hoa thược dược, nên mới có cái tên ấy.
Đây là một loại nấm có giá trị dược liệu rất cao, cầm máu, giải độc, hạ nhiệt đều rất tốt, các hiệu thuốc lớn đều thu mua. Nấm càng tươi thì giá trị dược tính càng cao, cửa tiệm trả cũng càng đắt, cao nhất có thể đạt tới 10 văn một lạng. Sau khi tiệm thuốc thu mua sẽ lập tức phối với các vị thuốc khác, chế thành hoàn dược rồi niêm phong bảo quản.
Những nhà khá giả một chút, lúc ca nhi sinh nở cũng sẽ mua sẵn một hai cây bạc tuyết thược để dự phòng, vì công hiệu cầm máu sinh cơ của nó rất tốt.
Khâu Đại Ngưu bổ sung: "Trong thôn cũng có không ít người lên núi hái, giờ chắc bên sườn phải của núi Lang Nha đã có khối người rồi."
Nghe đến 10 văn một lượng, mắt Bạch Đào sáng rực. Dù sao nấm tươi chứa rất nhiều nước, cân nặng cũng không hề nhẹ.
"Vậy trưa ăn cơm xong bọn mình mới lên núi, còn kịp không?"
Khâu Đại Ngưu gật đầu: "Đương nhiên, người trong thôn cũng chẳng dám leo cao quá, nhiều lắm cũng chỉ tới lưng chừng núi."
Mấy người bọn họ thì lại khác, dù sao cũng từng đi lính mấy năm, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, huống hồ còn có cả Bùi Tranh đi cùng.
Khâu Đại Ngưu nói thêm: "Huynh đừng lo, lần trước trước Tết tuyết rơi, ta với An ca từng đi cùng Tranh ca hái một chuyến, dọc đường bọn ta đã làm ký hiệu, chỗ nào hay mọc đều nhớ rõ cả."
"Được, vậy ta ăn cơm xong sẽ qua tìm các ngươi. Đại Ngưu, cảm ơn ngươi đã nói với ta."
Đây là một vụ làm ăn kiếm tiền, người hái càng đông thì phần của mỗi người càng ít.
Bạch Đào thật không ngờ Khâu Đại Ngưu lại cố ý đến gọi cậu.
Khâu Đại Ngưu hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Là Tranh ca bảo ta đến gọi huynh đấy, ban đầu ta còn chẳng nhớ ra."
Sáng nay hắn dậy sớm thấy tuyết rơi, bèn đi tìm Bùi Tranh, hỏi y có muốn cùng lên núi hái bạc tuyết thược không. Bùi Tranh gật đầu, rồi bảo hắn tiện thể gọi thêm Bạch Đào.
Bạch Đào hơi bất ngờ, không nghĩ tới lại là Bùi Tranh bảo người tới gọi mình. Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui mừng, xem ra mấy người Bùi Tranh đã coi cậu là bạn rồi, nếu không thì sao lại gọi cậu cùng đi chuyện như thế này?
"He he, lát nữa ta sẽ cảm ơn Bùi đại ca."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!