Bùi Tranh suy nghĩ một lúc, bảo Bạch Đào lúc này não vẫn còn đang treo máy, cứ ở lại dòng nước đợi y một lát, tiện thể để Đại Hắc ở lại trông chừng. Gần đây tuy không có dã thú lớn, nhưng có Đại Hắc ở cạnh cũng coi như có chút bảo đảm an toàn.
Bạch Đào vẫn còn đang vắt óc nghĩ xem có phải mình xuyên không rồi không, chỉ gật đầu lấy lệ, căn bản không nghe rõ Bùi Tranh vừa nói gì. Đến khi Đại Hắc tiến lại gần, cúi đầu ngửi ngửi, cậu mới giật mình, hốt hoảng tránh sang bên kia.
Cậu vốn đã có bóng ma tâm lý với con Đại Hắc nhà bác cả, tuy biết con này không phải nó, nhưng ngặt nỗi lại quá giống. Hơn nữa, con Đại Hắc này rõ ràng còn hung hãn hơn, nhìn đã thấy áp lực.
Phát hiện Đại Hắc ở bờ suối cũng đi theo hướng mình di chuyển, Bạch Đào vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Ngoan, ngươi cứ đứng yên ở đó đừng động đậy, ta với ngươi cách nhau một dòng nước, cứ thế bình yên chung sống, ngươi thấy thế được không?"
Đại Hắc hiển nhiên không muốn, vẫn tiếp tục tiến lại gần. Bạch Đào đành phải đứng giữa dòng nước, đối đầu bằng ánh mắt với con chó đen đang đi lòng vòng bên bờ.
Khi Bùi Tranh quay lại, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Bạch Đào với Đại Hắc trợn mắt nhìn nhau, một người đầy cảnh giác, một con đầy tò mò.
"Trước tiên mặc quần áo vào đã." Bùi Tranh đặt bộ đồ y mang đến lên tảng đá sạch bên cạnh, "Sau đó ta dẫn ngươi đi tìm lý chính."
Bạch Đào cầm lấy quần áo tỏ ý cảm ơn, phát hiện cũng chỉ là một cái áo dài, cậu đành nghiến răng chịu lạnh, run lập cập chui ra khỏi nước.
Thấy ca nhi kia chẳng chút e dè, định thay đồ ngay trước mặt mình, mặt Bùi Tranh lập tức sầm lại, vội vã dắt Đại Hắc đi ra sau gốc cây.
"Điện thoại của tôi!" Bạch Đào vừa c** đ* mới sực nhớ ra bên người còn đeo túi chéo, điện thoại vẫn còn trong đó. Cậu chẳng kịp thay đồ nữa, vội mở cái túi đầy nước bên trong, rồi móc điện thoại ra. Ngón tay đông cứng ấn mấy cái, phát hiện đã không thể mở nguồn.
Bạch Đào chán nản thở dài, nghĩ lại thì cũng đúng thôi, điện thoại ngâm nước lâu như vậy, mà còn mong xài được thì mới là chuyện lạ.
"Hắt xì!"
Bạch Đào cởi đến chỉ còn cái q**n l*t ướt, rồi mới mặc áo dài vào. Chân vẫn đi dép lê, đầu tóc ướt sũng lộ ra ngoài, cả người lạnh run cầm cập.
Lúc xuống núi, Bạch Đào bước chân không vững, giẫm lên tuyết một bước sâu một bước nông, phải cố gắng hết sức mới theo kịp Bùi Tranh. Đôi chân trong tuyết đã sớm mất hết cảm giác.
Bạch Đào muốn phân tán sự chú ý, liền định bắt chuyện với người đang lặng lẽ dẫn đường phía trước.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta còn chưa kịp hỏi tên ngươi là gì."
Bùi Tranh không quay đầu lại, chỉ đáp: "Bùi Tranh."
Bạch Đào lúc ấy đang nghiêng người tránh cành cây, nghe không rõ, nghi hoặc lặp lại: "Thịt xông khói?"
Thịt xông khói: — péi gēn
Bùi Tranh: —péi zhēng
Bùi Tranh đọc sách không nhiều, không biết nên miêu tả chữ "Tranh" thế nào, dứt khoát chỉ nhắc lại một lần nữa: "Bùi Tranh."
Lần này Bạch Đào mới nghe rõ, bèn hỏi tiếp: "Tranh nào?"
Không ngờ Bạch Đào lại hỏi dai dẳng như thế, Bùi Tranh khựng lại một chút rồi mới đáp: "Không biết."
Thấy đối phương bảo không biết, Bạch Đào lại càng tò mò: "Là chữ tranh trong 'diều giấy' à?"
"Không phải."
"Vậy là tranh trong 'tranh cãi'?"
"Không phải."
...
Bạch Đào hỏi liền mấy cái đều bị phủ nhận, bèn đổi hướng: "Thế ngươi có biết viết không?"
Thấy Bạch Đào không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, Bùi Tranh đành bẻ một cành cây, cúi người viết xuống tuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!