Chương 26: Ý đồ xấu của Bạch Đào

Đại Hắc vừa từ rừng chạy về, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, vội vàng dùng móng cào cửa viện, lè lưỡi chạy thẳng vào bếp. Nó cứ vòng quanh cái bếp nhỏ mà xoay vòng mãi, Bạch Đào sợ nó bị bỏng nên gắp hai miếng phổi lợn bỏ vào bát ăn của nó, rồi đuổi nó ra ngoài.

"Ngoan, hôm nay còn hầm cả xương, tối cho ngươi gặm."

Chờ Bùi Tranh và mọi người về, Bạch Đào bắt đầu xào nấu. Trước khi vào bếp, cậu phát hiện thiếu người, liền hỏi: "An ca nhi, cha nương ngươi đâu?"

An ca nhi vừa chơi đùa với Đại Hắc vừa đáp: "Họ không tới."

Đối mặt với hai người hiền lành khách sáo như Lan thẩm và Trương thúc, Bạch Đào liền tung tuyệt chiêu – chơi xấu: "Vậy phiền ngươi quay về gọi một tiếng, nói nếu hai người không tới, ta ở đây sẽ không nấu cơm nữa."

Trương Lộ Sinh đứng bên nghe mà cười ngặt nghẽo, tức phụ của hắn cũng cười theo: "Ngươi đừng nói, chiêu này của Bạch Đào tuy hơi kỳ quặc, nhưng hiệu quả thật. Đợi lát nữa cha nương tới, nhất định sẽ càm ràm Bạch Đào một trận."

Trời càng lúc càng tối, lạnh hơn ban ngày không ít. Trương Lộ Sinh giúp tức phụ múc nước nóng rửa tay, vừa làm vừa nói: "Sau này bọn ta cũng học chiêu này, kẻo cha nương cứ không chịu nhận đồ."

Quả nhiên, Lan thẩm vừa tới là đã chui vào bếp, mắng Bạch Đào một trận, Trương thúc bên cạnh cũng tiếp lời, bảo lần sau không được như vậy nữa.

Bạch Đào coi như không nghe, còn cười tít mắt đưa đĩa cải xào lên: "Làm phiền Lan thẩm mang ra giùm cháu."

Chiêu của cậu chính là: mặt dày không sợ trời đất.

Lan thẩm vốn còn định lải nhải thêm vài câu, nhưng chỉ đành trừng mắt nhìn cậu một cái rồi bê món ăn ra ngoài.

Bữa tối hôm nay, sắc hương vị đủ cả, tiếp tục được mọi người tán thưởng không ngớt. Ngoài bánh trôi hôm Tết Nguyên Tiêu, hôm nay cũng xem như là lần đầu tiên Lan thẩm ăn món Bạch Đào nấu. Bà lập tức bị hương vị chinh phục, không ngớt lời khen cậu tay nghề tuyệt vời.

Trong lúc vừa ăn vừa trò chuyện, Trương Lộ Sinh còn nhắc đến chuyện chiều nay Bạch Đào nhờ Lâm Tầm giúp chuyển đồ.

Lan thẩm nghe xong thì cảm động, nói hai huynh đệ nhà họ Lâm và Bạch Đào đều là đứa trẻ ngoan, còn khen cậu thông minh, biết nghĩ cách.

Bạch Đào cười cười: "Lúc cháu mới tới đây, thẩm cũng đối xử với cháu như vậy, nên trong khả năng của mình, cháu cũng muốn giúp hai đứa nhỏ đó một chút."

Lan thẩm nghe vậy lại thấy hơi ngại: "Thẩm cũng chẳng giúp được gì mấy."

Tống Dĩ An – người sắp làm tiên sinh, đung đưa cái đầu, lên giọng đạo mạo: "Đây gọi là: 'Dĩ kỳ đắc trợ dã, cố diệc dục trợ nhân dã'."

Chưa từng học một buổi nào ở học đường, Khâu Đại Ngưu gãi đầu: "Nghĩa là gì vậy?"

Tống Dĩ An giải thích: "Là sau khi được người khác giúp đỡ, tự khắc cũng muốn giúp đỡ lại người khác."

Khâu Đại Ngưu gật đầu như giã tỏi: "Ồ ồ, vậy thì đúng quá còn gì."

Trương Lộ Sinh ơt bên cạnh cảm khái: "Sau này con ta nhất định phải cho đi học, đọc sách nhiều một chút."

Có học vẫn hơn thật, nghe mấy người có chữ nói chuyện đúng là khác biệt.

Mọi người mải vừa ăn vừa trò chuyện nên chẳng ai để ý, từ lúc nghe được lời Bạch Đào nói, thỉnh thoảng Bùi Tranh lại lén liếc nhìn cậu một cái.

Sau bữa ăn, khi Lan thẩm phụ rửa bát, còn hỏi Bạch Đào có tiện chia sẻ công thức ướp đồ không, sau này bà làm theo cho dễ.

Bạch Đào nói: "Có gì mà không tiện chứ."

Nhân lúc đang dọn dẹp bếp, cậu liền tỉ mỉ chỉ cho thẩm từng nguyên liệu, từng bước làm.

Thu dọn xong đâu đấy, mọi người về nhà trong ánh trăng lờ mờ.

Bạch Đào bưng một chậu nước nóng lớn, ngồi trong sảnh ngâm chân: "Xì~, sướng thật."

Mùa đông thế này mà được ngâm chân nước nóng, cảm giác như mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến.

Bùi Tranh cầm theo quần áo sạch, lặng lẽ đi ra khỏi sảnh. Thân hình cao to như vậy, Bạch Đào vừa liếc đã thấy ngay: "Bùi đại ca, huynh lại đi tắm à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!