Con bò vàng to kéo theo một xe đồ lắc lư trở về thôn, dọc đường thu hút không ít ánh mắt chú ý. Bạch Đào cứ để mặc mọi người nhìn, dù sao thì cũng chỉ là mấy món đồ dùng thường ngày.
Cây cầu bắc qua sông Thanh Hà quá hẹp, xe bò không qua được, Bạch Đào đành nhờ phu xe cùng mình dỡ đồ xuống bên cầu. Đợi phu xe đánh bò rời đi, cậu nhìn sang bờ bên kia, thấy Bùi Tranh và mấy người khác đang giúp mình dọn dẹp nhà cửa, đang định gọi họ qua phụ một tay thì lại trông thấy Lâm Tầm đang múc nước gần đó, bên cạnh vẫn là Nhị Oa.
Mắt Bạch Đào đảo một vòng, lên tiếng chào hỏi: "Lâm Tầm, giờ cháu có bận không?"
Lâm Tầm đang xắn ống quần thì ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.
Bạch Đào lắc lắc tay trái: "Ta vừa nãy khiêng đồ bị trật tay, có thể phiền ngươi giúp ta chuyển chút đồ được không? Nhà ta ở ngay bên kia."
Lâm Tầm im lặng một lúc, liếc nhìn đệ đệ rồi gật đầu.
"Vậy thì phiền ngươi rồi, chuyển sang để ở sân là được."
Giỏ đựng thịt bên trong có khá nhiều đồ, lại nặng, Bạch Đào sợ Lâm Tầm không nhấc nổi, bèn dùng tay "lành lặn" kia của mình xách lấy.
Lâm Tầm ôm bó bông còn cao hơn cả người cậu nhóc đi phía trước, Nhị Oa cũng cầm theo vài món lặt vặt đi phía sau.
Khi đến sân, Nhị Oa thấy nhiều người như vậy thì hơi sợ, cứ dính lấy ca ca không rời.
"Bạch Đào về rồi." Tống Dĩ An đang đóng tre xuống đất làm hàng rào, ngẩng đầu thấy Lâm Tầm đang đặt đồ xuống liền hỏi, "Người này là?"
Bạch Đào giải thích: "Ta khiêng đồ bị trật tay, vừa hay Lâm Tầm ở gần, nên ta nhờ giúp một chút."
Khâu Đại Ngưu đang chẻ tre bên cạnh nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Đào ca bị thương tay rồi à? Có nghiêm trọng không? Muốn chuyển đồ thì gọi bọn ta là được, huynh sai một đứa nhỏ làm gì."
Nói xong liền đặt bó tre trong tay xuống, định đi giúp chuyển đồ.
Bạch Đào vội ngăn lại: "Ngươi đừng đi, mau chẻ tre đi, không thì hôm nay làm không xong đâu."
"Nhưng mà—"
Bạch Đào đẩy người về lại chỗ cũ: "Không có nhưng nhị gì cả."
Bùi Tranh liếc nhìn hai huynh đệ đã rời khỏi sân, lên tiếng gọi: "Đại Ngưu, qua đây giúp một tay."
Khâu Đại Ngưu nhìn Bùi Tranh đang lợp mái cỏ trên đỉnh cổng viện, mặt đầy ngơ ngác: "Tranh ca, việc này của huynh thì cần gì đến ta giúp?"
Thấy hai huynh đệ đã đi đến bờ sông, Bạch Đào liền đứng trong sân gọi to: "Lâm Tầm! Mấy thứ còn lại phiền ngươi rồi!"
Lâm Tầm không trả lời, thậm chí không ngừng lại một chút, khiến Bạch Đào còn tưởng cậu nhóc không muốn làm nữa. Đến khi thấy người sang đến bên này cầu, nhấc lên một hũ đồ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tầm chạy tới chạy lui mấy lượt mới chuyển hết đồ xong, lúc này đã thở hổn hển vì mệt.
Bạch Đào rót cho hai huynh đệ mỗi người một bát trà nóng, nhìn Nhị Oa mắt tròn xoe đang nhấp từng ngụm nhỏ, cậu không nhịn được mà đưa tay xoa đầu thằng bé mấy cái.
Nhị Oa có hơi sợ, nhưng vẫn cố không tránh đi, ngoan ngoãn để cho Bạch Đào xoa.
Hai huynh đệ uống xong nước rồi đứng dậy định đi, Bạch Đào liền lấy con dao vừa mua cắt một khối thịt to, đặt vào cái bát sứ mới mua, đưa cho Lâm Tầm: "Cái này coi như là quà cảm ơn, cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta chuyển nhiều đồ như vậy."
Lâm Tầm từ đầu đến cuối đều thấy Bạch Đào dùng cái tay "bị thương" kia thoăn thoắt thái thịt, nhìn miếng thịt đưa đến trước mặt, cậu nhóc không đưa tay nhận.
"Không cần."
Lâm Tầm dắt đệ đệ quay người rời đi.
Bạch Đào vội chặn lại: "Sao lại không cần? Trong thôn này, nhờ người giúp việc gì, ai cũng phải mời ăn cơm hoặc trả công cả. Ta đưa thẳng tiền công cho ngươi cũng được."
Thấy cậu đưa tới mấy văn tiền, Lâm Tầm vẫn không nhận: "Chỉ là chuyển ít đồ thôi, không cần công."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!