Sau khi nghe lời Lan thẩm và Trương Lộ Sinh hôm qua, hôm nay trên đường lên trấn, Bạch Đào lặng lẽ đi cuối hàng, âm thầm quan sát hai huynh đệ cũng đến nha môn làm hộ tịch.
Cậu nhân lúc họ làm giấy tờ, mới biết được tên, ca ca tên là Lâm Tầm, đệ đệ là Lâm Chân.
Bạch Đào phát hiện ca ca rất ít nói, im lìm như cái bóng, có cảm giác giống như phiên bản thu nhỏ của Bùi Tranh. Còn đệ đệ thì có vẻ rụt rè nhút nhát, suốt đường đi cứ nắm chặt tay ca ca, đôi chân ngắn ngủn cố hết sức để theo kịp mọi người.
Về sau không theo nổi nữa, Lâm Tầm không nói câu nào, chỉ cúi người, duỗi đôi tay nứt nẻ đầy vết nẻ đông lạnh, trực tiếp bế đệ đệ lên, vẫn lặng thinh đi ở cuối đoàn.
Bạch Đào còn nghe thấy bụng của đệ đệ sôi lên ọt ọt, đứa nhỏ có vẻ xấu hổ, liền rúc mặt vào vai ca ca.
Lâm Tầm lấy ra một củ khoai tây luộc từ trong áo, Lâm Chân lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nhị Oa không đói, ca ăn đi."
Cuối cùng, hai huynh đệ lại chia nhau từng miếng, ăn hết củ khoai tây.
Cảnh tượng ấy khiến Bạch Đào có cảm giác như đang xem một bộ phim về thiên tai, đau lòng đến nghẹn ngào.
Đi được nửa đường, thấy trán Lâm Tầm lấm tấm mồ hôi, Bạch Đào vội vàng bước lên trước: "Ta thấy đệ đệ của ngươi trông ngoan lắm, để thúc ôm một cái được không?"
"Không cần đâu, Nhị Oa sợ người lạ." Lâm Tầm nói rất lễ phép, nhưng thái độ lại vô cùng dứt khoát. Thậm chí còn ôm đệ đệ lùi lên trước vài bước.
Chỉ có Nhị Oa đang nằm trên vai ca ca, rụt rè quay đầu lại, lén lút nhìn Bạch Đào một cái, đôi mắt mang theo tò mò đánh giá cậu.
Nhìn xong, bàn tay nhỏ gầy guộc vòng qua cổ ca ca, khẽ khàng nói: "Ca ca, người kia lớn lên đẹp quá."
Lâm Tầm bế đệ đệ lên cao một chút, nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."
——
Ra khỏi nha môn, Bạch Đào nói với lý chính một câu: "Cháu đi mua chút đồ, lát nữa tự về."
Hôm nay là ngày căn nhà sẽ được dọn dẹp hoàn chỉnh, chỉ là thời tiết vẫn còn lạnh, tường nhà khô chậm, phần xà bếp còn phải đợi thêm hai ngày nữa mới dựng được.
Bạch Đào muốn tối nay nấu một bữa thịnh soạn một chút, xem như cảm ơn mọi người đã giúp đỡ suốt mấy ngày qua. Đến lúc đó sẽ mời cả nhà Lan thẩm sang ăn chung.
Miệng Lan thẩmu thì nói chỉ mang nước tới cho mọi người, nhưng lần nào tới cũng đều tiện tay dọn dẹp ít đồ đạc lặt vặt.
Trương thúc là người lớn tuổi nhất, có kinh nghiệm nhiều trong việc dựng nhà, căn bếp với nhà xí đều là do ông chỉ đạo, giúp đỡ mới làm xong được.
An ca nhi cũng vậy, thân là ca nhi thì vốn không tiện làm việc cùng mấy hán tử độc thân, nhưng vì có ca ca Trương Lộ Sinh ở đây, nên cũng không cần kiêng dè. Thế là cũng tới phụ giúp.
Đừng nói, dù chỉ mới 16 tuổi, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, thứ gì Bạch Đào không nhấc nổi, cậu ấy cứ nhẹ nhàng là khiêng đi được rồi.
Bạch Đào đành tự an ủi trong lòng: Trẻ con ở đây làm việc từ nhỏ, thể lực tốt là chuyện bình thường. Còn mình, bao năm rồi không động vào việc nhà nông, sức yếu cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến cái hầm chứa của Bùi Tranh sắp bị mình vét sạch, Bạch Đào liền hỏi đường ra chợ rau.
Thời điểm này là lúc rau củ giao mùa, hàng hóa cũng chẳng phong phú, ai bán cũng là mấy thứ na ná nhau: cải thảo, củ cải trắng, khoai tây dự trữ từ trước Tết, ngoài ra còn có các loại rau khô được phơi từ đầu đông. Những thứ tươi mới hơn thì là măng đông đào từ núi, khá được ưa chuộng. Bạch Đào thấy mấy sạp bán măng đều có người đang hỏi giá.
Vừa đi vừa tính toán, cậu nghĩ mình có thể mua nhiều một chút, một phần là để dự trữ trong nhà, phần còn lại thì bù lại cho cái hầm của Bùi Tranh đã bị cậu lấy mất khá nhiều.
Đi một vòng quanh chợ, Bạch Đào chọn một sạp rau trông còn khá tươi.
"Thúc ơi, rau này bán sao vậy ạ?"
"Cải thảo với củ cải 3 văn một cân, khoai tây rẻ hơn, 2 văn."
Bạch Đào nhìn mấy đống rau củ chất dưới đất, thầm nghĩ, măng đông 4 văn một cân mà còn chưa bóc vỏ, thế mà cải thảo với củ cải lại đã 3 văn một cân, thấy có chút mắc.
Sau đó cậu đi hỏi thêm mấy hàng nữa, đều là cùng một giá. Xem ra giữa mùa đông như thế này, thứ gì gọi là "rau tươi" thì đều không rẻ chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!