Buổi chiều, khi Lan thẩm mang nước trà đến, thì nói quần áo của Bạch Đào đã làm xong hết rồi, hỏi cậu khi nào tiện thì qua lấy.
Bạch Đào gọi mấy người đang bận rộn lại uống nước, còn chu đáo để sẵn một thùng nước rửa tay bên cạnh.
"Trương Tư Viễn sáng nay có nói với cháu, bảo ngày mai đi cùng mọi người lên trấn đăng ký hộ tịch. Đến lúc đó cháu sẽ mua mấy cái chăn để trải sẵn giường sưởi, buổi chiều lại sang nhà thẩm lấy đồ."
Bạch Đào đưa chén trà còn nóng hổi cho Bùi Tranh.
Lan thẩm cúi người nhặt lại một cái bát, nói: "Chăn thì không cần lên trấn mua đâu. Thôn bên có người chuyên làm chăn, rẻ hơn trên trấn mà chất lượng cũng tốt lắm. Cháu chỉ cần mua bông rồi mang sang đó, qua lại một chuyến là tiết kiệm được khối tiền rồi."
"Được, chỉ là cháy không biết đường, lại phải làm phiền Lan thẩm dẫn đi một chuyến."
Bạch Đào vốn chỉ nghĩ tiện thì mua một lần cho xong, bây giờ không khỏi cảm thán: Người thời này đúng là biết tính toán cuộc sống thật khéo.
Trương Lộ Sinh chợt nhớ ra chuyện chiều tối hôm qua mình nhìn thấy, liền nói: "Nói đến chuyện đăng ký hộ tịch, hôm qua ta ra sông gánh nước, thấy một tiểu tử tầm 11, 12 tuổi đang giặt đồ, mặc cái áo chắp vá tùm lum, bên cạnh còn có một đứa nhỏ khoảng 4, 5 tuổi nữa. Hai đứa nhìn gầy gò xanh xao lắm."
Lan thẩm thở dài: "Haizz, hai huynh đệ đó ta cũng nghe tức phụ lý chính nói rồi. Cha với cha nhỏ hai đứa bị tuyết lở vùi mất mạng, trong nhà không còn người thân nào nữa, chỉ còn lại hai đứa nhỏ. Mấy thôn khác không ai muốn nhận nuôi, sau cùng vẫn là lý chính thôn ta mềm lòng, dắt bọn nó về đây."
Bạch Đào hỏi: "Thế bọn họ được sắp xếp ở căn nhà nào?"
Tống Dĩ An cũng nghe chuyện này rồi, liền tiếp lời: "Nghe bảo là căn nhà dột nát nhất thôn ấy. Ban đầu định giá 2 lượng bạc, lý chính cuối cùng chỉ lấy có một lượng rưỡi, còn bảo từ sang năm mới bắt đầu trả."
Lan thẩm là người có lòng tốt, nói: "Hai huynh đệ còn nhỏ xíu, cũng là số khổ, sau này xem thử tính tình thế nào, nếu là người tốt, thì ta với mọi người giúp được gì cứ giúp."
Nghe vậy, Bạch Đào cũng thấy chạnh lòng. Dù mình cũng mồ côi ba mẹ từ nhỏ, nhưng cuộc sống vẫn còn tốt hơn hai đứa bé kia nhiều. Cậu quyết định chờ nhà sửa sang xong sẽ đến thăm bọn họ một chuyến.
Lúc nấu cơm chiều, Bạch Đào nghĩ ngày mai phải lên trấn, định lấy chỗ ba chỉ còn lại đem nấu lẫn với mấy loại rau làm món "đại loạn đốn", gạo còn lại cũng đem đi nấu cơm trắng.
Đại loạn đốn: món hầm tổng hợp nhiều nguyên liệu khác nhau trong một nồi.
Vì nồi "đại loạn đốn" tối nay, Bạch Đào lại chạy sang nhà Lan thẩm, định "ép mua" ít miến làm từ khoai tây. Nhưng lần này không thành công như trước, khi Lan thâtm đi lấy miến thì bảo An ca nhi phải trông chừng cậu thật kỹ, nếu dám đưa tiền thì đuổi ra khỏi nhà ngay. Bạch Đào đành lặng lẽ nhét tiền trở lại vào túi.
Cậu vẫn còn mặc bộ quần áo của An ca nhi mà chưa trả tiền nữa, xem ra phải tìm cách khác thôi. Không biết Bùi Tranh có còn chiêu gì không.
Lan thẩm xác nhận đi xác nhận lại rằng Bạch Đào thực sự không đưa tiền mới chịu đưa miến ra.
"Lan thẩm, thẩm cho nhiều quá rồi đó." Bạch Đào ôm một bó miến to, ước chừng cỡ bảy tám cân. Ở đây một cân là mười sáu lạng, vậy chắc cũng phải bốn, năm cân rồi.
Lan thẩm dùng một sợi vải cũ buộc miến lại, nói: "Có bắt cháu ăn hết trong một lần đâu. Mấy cái này đều là nhà làm từ bột khoai tây, còn nhiều lắm, chẳng đáng bao nhiêu tiền cả."
Trên đường về, Bạch Đào cứ nghĩ mãi, có thể gặp được người như Lan thẩm, giống như một trưởng bối trong nhà, đúng là vận may của cậu.
Lúc xuống hầm lấy cải thảo, Bạch Đào phát hiện mớ rau dự trữ của Bùi Tranh cũng đã bị mình ăn gần hết rồi. Nhưng Bùi Tranh chưa từng nói gì, cũng chẳng hề nhắc đến chuyện tiền nong. Điều đó lại khiến Bạch Đào cảm thán, cậu thật sự quá may mắn, gặp ai cũng đều tốt bụng.
Đợi đến mùa xuân, nhất định phải trồng thật nhiều rau, đến lúc đó chia cho mỗi nhà một ít.
Món "đại loạn đốn" tối nay tiếp tục nhận được lời khen từ mọi người, đặc biệt là miến và cải thảo hầm mềm thơm đậm vị, cực kỳ được yêu thích.
Trương Lộ Sinh xoa cái bụng căng cứng của mình, nhìn Khâu Đại Ngưu vẫn đang ăn hùng hục mà có chút ghen tị: "Giá mà ta cũng có cái sức ăn như Đại Ngưu thì tốt biết mấy."
Tống Dĩ An chỉ ăn bằng một nửa khẩu phần của Khâu Đại Ngưu, đã buông đũa từ sớm, đáp: "Tốt gì mà tốt? Một năm phải ăn thêm bao nhiêu lương thực cơ chứ."
Trương Lộ Sinh nghĩ lại thấy cũng đúng, với sức ăn của Khâu Đại Ngưu thế này, trong nhà chắc phải tích trữ thêm không ít lương thực mới đủ.
Thật ra khẩu phần của Bùi Tranh cũng không nhỏ, chỉ là y ăn rất nhanh, mọi người không chú ý nên mới không nhận ra.
Bạch Đào lại cầm thêm một cái màn thầu chấm đầy nước hầm đưa cho Đại Hắc làm bữa tối. Ở với Đại Hắc mấy ngày, cậu cũng bắt đầu có tình cảm. Với con chó không đuổi theo cắn mình như Đại Hắc, cậu có thêm mấy phần yêu thích. Thấy nó ăn ngon lành, Bạch Đào lại cho thêm hai miếng thịt.
Khẩu Đại Ngưu nói, Đại Hắc ăn còn ngon hơn cả hắn ngày thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!