Chương 22: Tiếp xúc thân mật

Cuối cùng, Bùi Tranh vẫn tắm chung một chỗ với Bạch Đào, nhưng thẳng thừng từ chối lời mời "Kỳ lưng cho nhau".

Bạch Đào vừa bước xuống nước liền thoải mái thở hắt ra một hơi, đúng là mùa này ngâm suối nước nóng sướng thật. Cậu vội vàng l*t s*ch quần áo, tr*n tr** chui tọt vào trong nước.

Ban đầu hai người mỗi người một bên, ai tắm nấy, không ai làm phiền ai.

Nhưng Đại Hắc cứ ở bên cạnh cào cào loạt soạt, làm Bạch Đào thấy hơi sợ, lặng lẽ dịch người sang phía Bùi Tranh.

Bùi Tranh đang trong nước c** q**n, thấy người sắp dịch sát sang chỗ mình, liền nhíu mày: "Lại muốn làm gì?"

Bạch Đào từ trong nước giơ tay run rẩy chỉ về phía trước: "Bùi đại ca, huynh nhìn hai cái cây đằng trước kia kìa, có phải... có phải giống như có hai người đang ngồi xổm đó không? Tay còn cầm lưỡi hái ấy... kiểu to to ấy."

Bùi Tranh ngẩng mắt: "Là cành cây."

Bạch Đào lại dịch sát hơn tí nữa: "Thế còn cái cây bên trái kìa, có phải có một con nữ quỷ tóc tai xõa xượi không?"

Bùi Tranh nhìn cành thông bị gió thổi đung đưa, im lặng mấy giây mới đáp: "Vẫn là cành cây."

"Thật không đó?"

Bạch Đào nheo mắt cố nhìn kỹ hơn, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy có một bóng đen đang nhảy loáng thoáng trên cây, cậu lập tức hốt hoảng, nhào tới ôm chặt lấy tay Bùi Tranh.

"Aaaa! Nó đang nhúc nhích đó!"

Cậu ôm cứng lấy cánh tay Bùi Tranh, nửa người dán sát vào bên cạnh y.

Da chạm da khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, không tự nhiên chút nào. Bùi Tranh mặt đen như than, lạnh lùng đẩy người ra.

Kết quả là Bạch Đào không phòng bị, bị đẩy cái "Bõm" ngã nhào vào nước.

Thấy cậu vùng vẫy trong nước mãi không ngoi lên, Bùi Tranh lại nhíu mày, đưa tay kéo người dậy.

Nỗi sợ từ cái ngày xuyên không vẫn còn vương trong đầu, khiến Bạch Đào bị rối loạn khi rơi xuống nước, vùng vẫy mãi cũng không thể đứng vững, ngụp lặn tới mấy lần mới trồi lên được.

Giờ thì hay rồi, ban đầu không định gội đầu, cuối cùng lại ướt cả tóc. May mà tóc cậu ngắn.

"Xin lỗi, Bùi đại ca, ta lúc đó sợ quá, không nghĩ nhiều như vậy..."

Bạch Đào nhớ ra Bùi Tranh không thích tiếp xúc thân thể, vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Bùi Tranh không hiểu nổi, rõ ràng y vừa mới đẩy cậu xuống nước, mà cái người này lại là người đứng dậy trước, mở miệng xin lỗi trước?

Bùi Tranh dùng tay kia chạm nhẹ lên chỗ vừa bị Bạch Đào dán sát vào, nhớ lại cảm giác khi nãy, không khỏi thấy hơi... không thoải mái. "Đã sợ thế còn đòi ra ngoài làm gì?"

Bạch Đào cười khan: "Muốn tắm nước nóng một cái mà..."

Bùi Tranh không nói thêm lời nào, nhanh chóng tắm rửa xong rồi mặc quần áo lên. Bạch Đào sợ lại bị nhiễm lạnh như lần trước, liền dùng áo lót cũ quấn đầu lại, tính về nhà rồi lấy khăn khô lau sau.

Hai người về tới nhà thì cũng đã đầu giờ Tý.

Bạch Đào tiện tay ném đống quần áo bẩn vào chậu nước: "Bùi đại ca, đồ bẩn của huynh cứ quăng vào đây đi, mai ta giặt một thể."

Bùi Tranh nhìn cái áo lót và quần trong trên tay, sắc mặt bỗng chốc lại tối sầm, lạnh giọng nói: "Không cần."

Nói xong liền rầm một tiếng đóng sầm cổng viện lại, không ngoái đầu, đi thẳng vào phòng.

Bạch Đào bị tiếng đóng cửa dọa giật nảy mình—

Mình chọc giận người ta rồi à? Nhưng mà... mình đâu có làm gì to tát? Chỉ là lúc trong nước ôm lấy người ta tí thôi mà...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!