Tống Dĩ An vừa mở nắp nồi ra liền giật mình, nuốt hai ngụm nước bọt mới mở miệng nói: "Bạch Đào, ngươi khách sáo quá rồi. Nhìn là biết gạo này là loại tinh luyện, mà còn nấu cả một nồi to thế này, thịt cũng không ít."
Bùi Tranh nhìn lượng cơm trong nồi, cảm thấy năm cân gạo mà Bạch Đào mua, nếu cứ dùng kiểu này, e là chỉ đủ nấu năm bữa.
Bạch Đào cầm vá xúc đầy một bát lớn đưa cho Tống Dĩ An: "Các huynh đừng khách sáo với ta. Ta mới chân ướt chân ráo đến đây, mọi việc đều phải dựa vào các huynh giúp đỡ. Nhà kia của ta còn phải làm mất mấy ngày nữa, có no bụng mới có sức làm việc chứ."
Tống Dĩ An vội đón lấy bát: "Đủ rồi đủ rồi, ta ăn không nhiều thế đâu, tí nữa không ăn hết lại phí."
Thấy Bùi Tranh cũng chuẩn bị múc cơm, Bạch Đào vội cầm nắp nồi bên cạnh lên: "Phần của huynh ta đã thay khoai tây bằng rau khô rồi, ở đây nè, Bùi đại ca."
Bùi Tranh không ngờ Bạch Đào còn đặc biệt làm riêng phần không có khoai tây cho y, ngẩn ra một lúc, mãi đến khi Bạch Đào đưa bát đến tay mới hoàn hồn.
Y mở miệng, giọng hơi phức tạp: "Về sau không cần phải thế."
Tuy y không thích ăn khoai tây, nhưng cũng không đến mức không ăn được.
Bạch Đào lại múc cho Khâu Đại Ngưu một bát đầy ắp: "Không sao cả, có gì đâu mà phiền. Ăn phải món mình không thích khổ lắm, tránh được thì cứ tránh thôi."
Cơm hấp thơm lừng, Khâu Đại Ngưu còn chưa bước ra khỏi bếp đã vội xúc một miếng to. Ngay khoảnh khắc nếm được mùi vị ấy, hắn chợt cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.
"Đào ca, tay nghề của huynh tuyệt quá! Ta cũng muốn như Tranh ca, ngày nào cũng được ăn cơm huynh nấu."
Bạch Đào bị dáng vẻ cắm đầu ăn cơm của Khâu Đại Ngưu chọc cười: "Được, các ngươi không lấy công thì mấy bữa cơm này ta bao. Có gì muốn ăn cứ nói với ta, mai ta đi lên trấn mua."
Khâu Đại Ngưu vội lắc đầu: "Cơm huynh nấu đâu có rẻ hơn công đâu, ăn một bữa thế này là được rồi, thêm bữa nữa là ta ngại thật đấy."
Bạch Đào đùa: "Hôm nay mới là ngày đầu động thổ, ta còn nấu cơm trắng tử tế. Mấy hôm nữa toàn bánh màn thầu thôi, các ngươi có muốn ăn, ta cũng không nấu đâu, túi tiền không cho phép!"
—
Cơm nước xong, Bạch Đào rửa chén trong bếp, còn mấy người Bùi Tranh thì ngồi dưới mái hiên tiêu cơm.
Khâu Đại Ngưu nhìn về phía nhà bếp, nói: "Đào ca là người thật thà, chúng ta nhất định phải sửa cái nhà của huynh ấy cho thật đẹp."
Tống Dĩ An cũng nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp: "Cái này còn cần ngươi nói à?"
Bùi Tranh, người vừa bị đuổi ra nghỉ ngơi sau khi định đi rửa bát, bắt đầu phân công công việc: "Dĩ An, lát nữa ngươi đi cắt cỏ tranh. Đại Ngưu đi cùng ta khiêng đá."
"Được."
Bạch Đào rửa bát xong, mọi người nghỉ ngơi chừng một khắc rồi lại bắt đầu buổi làm việc chiều.
Sức của Bạch Đào không nhiều, Bùi Tranh giao cho cậu mấy việc nhẹ, bảo cậu nhổ hết cỏ dại trong sân. Ngoài ra còn để cậu quy hoạch chỗ xây bếp và nhà xí.
"Đến uống chút nước đi, ta mang trà đến cho các cháu này!" Lan thẩm còn chưa đến gần, đã thấy mấy người đang làm việc khí thế bừng bừng.
Bạch Đào lau mồ hôi trên trán: "Cảm ơn Lan thẩm, sao thẩm lại tới? Mau đứng ngoài thôi, bên trong bụi quá."
Lan thẩm lấy mấy cái bát trong giỏ ra, rót nước cho mọi người: "Nói mới nhớ, không biết gọi Lan thẩm ta đến giúp một tay. Nếu không phải cháu đến nhà ta mua trứng hôm nay, ta còn chẳng hay biết cháu bắt đầu sửa nhà rồi đấy."
Bạch Đào đang khát, ừng ực mấy cái đã uống xong một bát nước: "Toàn là việc bẩn việc mệt, đâu dám phiền đến Lan thẩm."
Trong lòng thầm nghĩ, vẫn là phụ nữ chu đáo, cậu còn chẳng nhớ ra chuyện chuẩn bị nước uống cho mọi người.
"Việc nặng thì ta làm không nổi, giúp nấu cơm nước thì còn làm được."
Bạch Đào chớp mắt: "Vậy thẩm có lấy công không?"
Lan thẩm trừng mắt: "Chỉ nấu bữa cơm thôi, lấy công gì chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!