Bùi Tranh thoáng giật mình, định buông tay ra ngay, nhưng tay người kia lại bám chặt lấy y, run nhè nhẹ mà không hề chịu thả.
Y nhìn ca nhi đang sững sờ vì sợ hãi trước mặt, vừa nhíu mày vừa suy nghĩ vì sao đối phương lại rơi từ trên trời xuống: "Buông tay."
Ở giữa suối nước nóng mà dây dưa kéo kéo với một ca nhi, nếu bị người khác nhìn thấy thì có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch. Trong thôn thì không thiếu mấy kẻ lắm chuyện, dù nơi đây là vùng núi sâu giữa mùa đông, vắng người qua lại, nhưng vẫn có khi có thợ săn lên núi như y.
Nghe thấy tiếng trầm thấp của cọng rơm cứu mạng, Bạch Đào hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện thứ mình đang nắm trong tay trong nước... là cánh tay của một người.
Hai tay cậu đang siết chặt cánh tay ấy, cơ bắp rắn chắc, bắp thịt đầy đặn, như đang phô bày sức mạnh. Cậu nhớ lại lúc mình ở dưới nước dường như có người kéo một cái, khó trách lúc đó có thể trồi lên dễ dàng như vậy, thì ra là nhờ bắp tay lực lưỡng này.
Bạch Đào liếc nhìn cánh tay gầy gò của mình, lúc buông tay còn không nhịn được bóp một cái, cảm giác đúng là không tồi.
Cậu có chút ngưỡng mộ mà nói: "Bắp tay rắn thật đấy, cảm ơn anh đã— hắt xì!"
Bốn chữ "Cứu mạng chi ân" còn chưa kịp nói ra, Bạch Đào đã hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, cảm thấy lạnh buốt. Đặc biệt là cái đầu ướt sũng, như thể sắp đóng băng đến nơi.
Lúc này cậu mới phát hiện xung quanh trắng xóa một mảnh, trên cây phủ đầy tuyết, mà mình lại đang... ngâm mình trong suối nước nóng?!
Chẳng lẽ, cảm giác vừa rồi mình rơi từ trên trời xuống không phải là ảo giác lúc suýt chết đuối?
Bạch Đào chầm chậm quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cọng rơm cứu mạng cao hơn mình nửa cái đầu: "Tháng 7 tuyết rơi?!"
Cọng rơm cứu mạng liếc cậu bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: "Bây giờ là tháng Giêng."
"Tháng Giêng?!" Bạch Đào chấn động đến mức đồng tử co rút.
Rõ ràng vừa rồi chỉ là uống mấy ngụm nước, sao mới đó đã đến tháng Giêng rồi? Hơn nữa, tháng Giêng ở thôn Thanh Hà nhà cậu đâu có tuyết! Người này không phải đang lừa cậu đấy chứ?
Không đúng, đây không phải con sông trong thôn.
Xung quanh toàn là cây cối cao lớn rậm rạp, trông giống như ở trên núi, hơn nữa dưới chân cậu rõ ràng là suối nước nóng chứ không phải con sông suýt nhấn chìm cậu ban nãy. Vậy đây là đâu?!
"Hắt xì!"
Một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến Bạch Đào lạnh run cả người. Cậu lập tức nép sát vào mép suối nước nóng, dìm cả cái đầu xuống nước. Chờ đến khi đầu óc được sưởi ấm lại, cậu mới từ từ ngoi lên, chỉ để lộ phần mũi trở lên, hai tay vẫn nắm chặt lấy mấy viên đá trên thành suối.
Cảm giác bị nước cuốn đi vừa rồi vẫn còn in rõ, cậu cần bấu víu lấy gì đó để tìm lại cảm giác an toàn. Tuy rất muốn tiếp tục nắm lấy cánh tay rơm rạ kia, nhưng rõ ràng đối phương không hề muốn.
Lúc đầu óc đã ấm lên và có thể bắt đầu suy nghĩ lại, cậu vừa ngẩng đầu định hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì đập vào mắt là... cơ ngực săn chắc của cọng rơm cứu mạng đang tựa vào bên kia suối.
Đường nét rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn, phô bày thể trạng mạnh mẽ của đối phương. Những múi cơ bụng thấp thoáng dưới mặt nước càng khiến người ta ghen tị muốn ch** n**c miếng. Mái tóc dài ướt sũng buông lơi trên vai, một phần thả nổi trong nước, kết hợp cùng vài vết thương loang lổ trên người, tạo nên một loại vẻ đẹp đầy vết xước.
Khiến người ta không khỏi liên tưởng lung tung ra cả một bài tiểu thuyết 800 chữ.
Thân hình đối phương quá mức xuất sắc, là đàn ông mà Bạch Đào cũng không tự chủ được buông tay khỏi vách đá, lặng lẽ ôm lấy bản thân, lời muốn hỏi cũng quên sạch.
Thấy ca nhi kỳ quặc trước mặt cứ nhìn chằm chằm mình với ánh mắt rõ ràng như muốn ăn thịt, lông mày Bùi Tranh nhíu lại càng sâu, y đưa tay kéo chặt lại trung y đang trôi lơ lửng trong nước, quấn mình kín như bưng.
Bạch Đào lúc này mới ngượng ngùng dời ánh mắt đi, cậu thật sự không có ý xấu, chỉ là bản thân có một đôi mắt rất biết phát hiện... cái đẹp.
"Xin lỗi nhé, thân hình anh tốt quá. Bình thường ngày nào cũng tập tạ hả?"
Thấy sắc mặt đối phương có xu hướng đen như đáy nồi, Bạch Đào vội vàng tìm cách hóa giải sự xấu hổ. Theo kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm của cậu, vào những lúc như này, khen người ta một câu chắc chắn không sai.
Ai ngờ lần này lại lật thuyền, cọng rơm cứu mạng sau khi nghe cậu nói xong thì sắc mặt càng đen kịt, lông mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi, nhắm mắt lại, không buồn trả lời.
Bạch Đào thổi hai cái bong bóng trên mặt nước, chớp chớp mắt, không hiểu mình vừa rồi nói sai ở chỗ nào.
Bùi Tranh nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của ca nhi đối diện đang chiếu tới mình, tâm trạng cực kỳ phiền muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!