Bạch Đào lấy ra hai phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hai huynh đệ nhỏ có vẻ đang lúng túng: "Về sau ta chính là cha nhỏ của các con, còn Tranh ca là cha lớn của các con đấy."
Hai đứa trẻ ngượng ngùng nhận lấy bao lì xì: "Cha nhỏ, cha lớn"
"Ừ, từ nay về sau chúng ta là người một nhà." Bạch Đào mỉm cười gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
Lâm Tầm nắm chặt tay đệ đệ, cố nén nước mắt. Hôm nay là ngày đại hỷ, không được khóc, dù là vì vui sướng cũng không được.
Ánh mắt lý chính đầy từ ái, vỗ tay trước tiên, trong sân lập tức vang lên tiếng vỗ tay rộn rã.
Ngọc ca nhi đang bưng trái cà tím tròn trịa mới hái, vừa cùng Hổ tử từ vườn rau trở về, thấy mọi người vỗ tay cũng hăng hái đập đập tay nhỏ lên quả cà tím.
Hổ Tử đi phía sau trông thấy liền suýt chút nữa hét toáng lên.
A! Ngọc ca nhi như vậy đáng yêu quá đi mất! Muốn véo một cái quá!
—
Sau khi náo nhiệt qua đi, mọi người thức thời bê bàn ghế rút lui, để lại không gian riêng cho hai người mới cưới.
Trong sân trở lại yên tĩnh, ánh chiều tà chỉ còn sót lại vài tia sáng, Bạch Đào lười nhác nằm dưới gốc liễu, cảm nhận làn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua má.
Hôm nay rượu quả tuy độ cồn không cao, nhưng cậu uống không ít, tửu lượng lại kém, lúc này men say đã bắt đầu ngấm, hai gò má ửng hồng, cả người hơi chếnh choáng.
Bùi Tranh đổ đầy nước nóng vào thùng tắm mới tinh, chuẩn bị sẵn y phục thay đổi và khăn vải, rồi mới ra ngoài gọi người đi tắm.
Kết quả vừa bước chân ra cửa liền thấy phu lang tân hôn của mình đang ngồi trên ghế nằm dưới tàng liễu, khẽ đong đưa, mắt nhắm lại, môi mang theo ý cười, trông vô cùng an yên.
Người kia khoác trên mình hồng y, đến cả bàn tay đặt trên tay vịn cũng trở nên đặc biệt đẹp mắt. Bùi Tranh nhất thời ngẩn ngơ, tim đập bắt đầu loạn nhịp.
Ánh mắt y mang theo vài phần xâm lược, từ vầng trán mịn màng đến chiếc cổ trắng nõn đều lướt qua không sót một tấc.
Có lẽ do ánh nhìn quá nóng bỏng, Bạch Đào hơi cảm giác được, bèn mở mắt, quay đầu là thấy Bùi Tranh đang ngẩn người đứng dưới hiên.
Bạch Đào mỉm cười dịu nhẹ: "Huynh đứng đó ngẩn người làm gì thế? Có muốn ra đây hóng gió một lát không? Gió chiều mát lắm."
Chiếc ghế nằm này là khi Bùi Tranh sửa sang lại nhà cửa, Bạch Đào đặt làm thêm, lúc đó còn tìm thợ mộc làm hẳn hai cái.
Giờ nghĩ lại, cậu thấy khi ấy đáng ra nên làm một cái to hơn một chút, như vậy cậu có thể chui vào lòng Bùi Tranh, hai người cùng nằm trên ghế, vừa trò chuyện, mùa hè lại ăn miếng dưa, đúng là không gì sánh bằng.
Dáng vẻ nửa say của Bạch Đào quá đỗi mê người, Bùi Tranh suýt chút nữa đã nhịn không được mà ôm cậu vào phòng, đặt lên giường sưởi rồi.
May thay ý nghĩ yêu sạch sẽ cuối cùng vẫn chiếm thế thượng phong, y không muốn đêm động phòng của mình đầy mùi rượu lại lôi thôi bẩn thỉu.
Bùi Tranh cụp mắt, không nhìn vào Bạch Đào, đi thẳng tới trước, một tay bế người từ ghế nằm lên: "Trước tiên đi tắm, lát nữa nước nguội dễ bị cảm."
Bạch Đào nghe giọng y khàn khàn, liền vòng tay ôm lấy cổ y, quan tâm hỏi: "Hôm nay huynh uống hơi nhiều sao? Có muốn ta hầm cho bát canh lê không, vừa hay Lục ca đưa tới một giỏ lê lớn."
Đôi môi ướt át khẽ mở khẽ hợp, còn vương chút hương rượu nhàn nhạt, Bùi Tranh hoàn toàn không nghe rõ cậu nói gì, trong đầu chỉ còn mỗi một ý niệm — hôn.
"Ưm..."
Bạch Đào vừa mở miệng định nói tiếp thì đã bị Bùi Tranh hôn cho đến nghẹt thở, đôi môi bị y c*n m*t l**m láp một cách mãnh liệt.
Chờ đến khi được y ôm chắc chắn đặt bên cạnh thùng tắm, Bạch Đào mới phản ứng kịp, cậu l**m l**m môi, nghiêng đầu mỉm cười: "Tranh ca, huynh là gấp không chờ nổi muốn động phòng rồi à?"
Bùi Tranh quả thực có hơi vội, liền khẽ ho một tiếng: "Em tắm trước đi, ta đi hâm nóng chút đồ ăn cho em."
Bạch Đào kéo tay y lại: "Ta không đói, thậm chí còn hơi no, nên lười nhúc nhích. Thùng tắm này cũng đủ rộng, chi bằng chúng ta cùng tắm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!