Chương 197: Song hỷ lâm môn

"Á á! Lý chính thúc chơi ăn gian! Lại còn là người đầu tiên tặng lễ nữa chứ!" Mấy người Nhị Trụ lại luống cuống quay về tìm cha nương, "Cha nương mau lên! Đừng để người khác giành mất phần trước!"

Thấy tình hình như vậy, Bùi Tranh vội vàng vào nhà lấy sổ ghi tiền mừng ra. Thực ra hai người cũng chẳng chuẩn bị gì đặc biệt, Bùi Tranh cầm chính là quyển sổ mà Bạch Đào vẫn dùng để ghi lại những khoản nhân tình qua lại.

"Việc này đâu tới lượt tân lang ngươi làm!" Lý chính cười, nhận lấy quyển sổ từ tay Bùi Tranh, tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, "Chuyện hôm nay cứ để ta lo cho."

Bạch Đào bưng mâm cưới đựng đầy kẹo mừng, hạt dưa và lạc tới đặt lên bàn: "Vậy thì làm phiền lý chính thúc rồi."

Những người đến tặng lễ xong, cũng như bao tiệc cưới khác, ngồi vào bàn tán gẫu rôm rả.

Bạch Đào đang pha trà trong nhà chính thì hỏi Bùi Tranh: "Là huynh báo cho Nhị Trụ bọn họ à?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Ta chỉ nói với Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham."

Bạch Đào liếc ra ngoài cửa: "Vậy chắc là do lý chính thúc nói cho bọn họ rồi."

Vì ngoài những người thân quen, cậu cũng chỉ nói chuyện thành thân hôm nay với mỗi lý chính thúc.

"Không ngờ mọi người lại dễ dàng chấp nhận đến vậy. Chúng ta thật may mắn, gặp được một vị lý chính tốt như thế, còn có cả Nhị Trụ bọn họ nữa."

Bạch Đào bưng khay trà đưa cho Bùi Tranh, phát hiện y vẫn chưa nhận lấy: "Cứ nhìn ta chằm chằm làm gì? Mau đem trà ra cho mọi người đi."

Bùi Tranh nhận khay nhưng ánh mắt vẫn không rời cậu: "Hôm nay em đẹp lắm, màu đỏ rất hợp với em."

Bạch Đào khẽ cười: "Tranh ca hôm nay mới là đẹp, đẹp đến mức ta muốn giấu huynh đi, chẳng cho ai nhìn thấy nữa thì làm sao bây giờ?"

Bùi Tranh nghe vậy, chỉ coi là Bạch Đào đang trêu chọc y vui vẻ, vì trong lòng y, người đẹp nhất luôn là Bạch Đào.

Gia đình Từ Thượng và Bùi Xuân Kiều cũng lần lượt đến nơi, Bùi Nham còn dắt cả con trai theo. Lúc này trong sân bỗng chốc đông thêm không ít trẻ nhỏ. Bạch Đào bèn giao cho mấy người Nhị Trụ trông coi mấy bé con như Lâm Chân, Ngọc ca nhi, canh không để bọn nhỏ va vấp té ngã.

Cậu còn tiện tay lấy ít giấy đỏ, gói mấy đồng tiền đồng làm "tiền hỉ", rồi rải cho đám trẻ con.

Trẻ nhỏ vốn rất thích không khí náo nhiệt như thế này, giành tiền hỉ xong thì lại vây quanh căn nhà dán đầy chữ "Hỷ" mà chạy quanh.

Ban đầu, người lớn còn tưởng mấy đứa nhóc chỉ đang chơi đùa, ai dè bọn nhỏ lại đang nghiêm túc đếm xem có bao nhiêu chữ "Hỷ".

Hổ Tử là người lên tiếng đầu tiên: "Ta đếm rõ rồi, tổng cộng có 14 cái!"

Con trai 5 tuổi của Bùi Nham lắc đầu nguầy nguậy: "Không đúng, là 16 cái. Hổ Tử ca, huynh quên hai cái dán trên cổng rồi."

Lâm Chân đã được ca ca dạy đếm số, gật đầu xác nhận,:"Ừm, 16 cái."

Hổ Tử như bị sét đánh giữa trời quang, hóa ra bản thân lại không bằng bọn trẻ lên bốn, lên năm đếm số, đúng là mất mặt quá thể!

Ngọc ca nhi thấy nhóc ỉu xìu, bèn vội vàng an ủi: "Hổ Tử ca đừng buồn, bọn họ cũng đếm sai mà."

Mắt Hổ Tử lập tức sáng rực: "Thật không?"

Ngọc ca nhi gật đầu: "Thật, bọn họ bỏ sót vài cái đó."

Toàn bộ quá trình đều có Xuyên Tử và Nhị Trụ theo sau mấy đứa nhỏ. Hai người nhanh chóng phản bác: "Thật sự chỉ có 16 cái mà, Ngọc ca nhi, chắc ngươi đếm sai rồi!"

Ngọc ca nhi chỉ vào cửa sổ dán chữ Hỷ: "Phòng đó tối nay là phòng động phòng, bên trong chắc chắn cũng có dán chữ 'Hỷ'. Trên nến đỏ cũng có nữa."

Nhị Trụ và Xuyến Tử nghe xong thì hết hồn: "Ngươi... ngươi cả 'động phòng' cũng biết à?!"

Hổ Tử hất cằm tự hào: "Ngọc ca nhi đọc nhiều thoại bản lắm rồi, trên đường đến đây còn kể cho cháu nghe đủ chuyện nào là động phòng, nào là hoa chúc!"

Hổ Tử vung tay mạnh mẽ: "Ngọc ca nhi, chờ sau này chúng ta thành thân, ta nhất định chuẩn bị nhiều chữ 'Hỷ' hơn nữa, dán đầy kín cả nhà! Còn có cả hoa chúc cho ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!