Chương 196: Không hối hận

Sau khi lấy được khế nhà, Bùi Tranh liền đến tìm Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham, nói rằng giờ nhà đã đứng tên y, nếu họ muốn lấy thì bỏ ra 20 lượng bạc là được, nếu không đủ bạc thì cứ ghi nợ trước, y cũng không lấy lãi.

Bùi Xuân Kiều thẳng thắn nói mình không muốn quay lại căn nhà đó nữa, trong trấn nhà họ Lưu đang tuyển nha hoàn quét dọn, nàng định thử xem sao. Bùi Nham cũng nói mình không cần, giờ nhà của hắn chính là chỗ này, lấy cái nhà rách kia làm gì.

Bùi Tranh vốn cũng đoán được hai người chẳng còn muốn căn nhà đó nữa, cuối cùng để lại 2 lượng bạc, chỉ nói một câu "Cảm ơn" rồi rời đi.

Bùi Xuân Kiều siết chặt 2 lượng bạc trong tay, tựa vào người Bùi Nham, khóc không thành tiếng.

Sau khi trở về, Bùi Tranh giao khế nhà cho Bạch Đào cất giữ, cậu vẫn như thường lệ cất nó vào ngăn bí mật.

"Nhà ấy lâu ngày không người ở sẽ hỏng nhanh, chúng ta có thể thử cho thuê. Chờ đến đời của bọn Xuyên tử sau này, khi ai nấy thành thân sinh con cả rồi, huynh xem, căn nhà ấy thể nào cũng trở nên có giá, lúc đó bán được 35 lượng cũng chẳng phải chuyện khó."

"Chờ sau khi thành thân, chúng ta thu dọn lại căn nhà ấy cho sạch sẽ một lượt, bằng không trong lòng cứ thấy khó chịu."

"Ừ."

Bùi Tranh ban đầu mua lại căn nhà đó cũng chỉ vì muốn đưa cho Bùi Xuân Kiều, dù sao nàng bây giờ không có chỗ ở, cứ mãi ở nhà Bùi Nham cũng chẳng phải kế lâu dài. Nhưng giờ nàng đã có tính toán riêng, y cũng không miễn cưỡng.

"Phải rồi, ta đã đưa thực đơn cho Lục ca rồi, để ngồi thoải mái một chút nên đặt bốn bàn, mỗi bàn mười hai món." Bạch Đào vừa nói vừa dọn sạch quần áo trong tủ, chuẩn bị chuyển hết lên trên.

"Ta còn nhờ Lục ca hỏi thử Hổ tử xem cái giường con kia nó còn cần không, kết quả  nó nói đã ngủ có tình cảm rồi, bảo để lại cho nó, lát nữa ta với huynh cũng khiêng lên luôn."

Ngày kia là mùng 6 tháng 6, Lục Hằng nói tối mai trở về từ trấn sẽ dẫn theo Hổ tử và Ngọc ca nhi.

Hai người thu dọn xong phòng ngủ lại chuyển sang phòng chứa đồ và chính sảnh, dù phần lớn đồ đạc đều định giữ lại, nhưng mấy món linh tinh lặt vặt cũng gom ra được không ít.

Bạch Đào mồ hôi đầy trán, giơ tay quạt quạt cho mình: "Sớm biết ta với huynh sẽ bên nhau cả đời, huynh nói xem, ta còn bỏ bạc mua căn nhà này làm gì chứ?"

Bùi Tranh thấy vậy liền cầm lấy quạt mo bên cạnh, quạt gió cho cậu: "Khi đó nào ngờ được ta với em sẽ nên đôi."

Bạch Đào chống hai tay lên ghế dài, lắc lắc đôi chân, ngửa đầu nheo mắt nói: "Hề hề, giờ huynh có hối hận cũng muộn rồi."

Bùi Tranh biết cậu chỉ đùa, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, đáp: "Được thành thân với em là chuyện tốt lành nhất đời ta, ta không hối hận."

Bạch Đào mỉm cười cầm lấy quạt, nghiêng người tựa vào người Bùi Tranh, phe phẩy quạt cho cả hai: "Đợi đến đêm tân hôn, ta sẽ nói cho huynh một bí mật to tướng, đảm bảo lúc ấy dọa huynh hết hồn."

Vừa nhắc đến đêm tân hôn, Bùi Tranh đã nghiên cứu kỹ y thư của Vu đại phu đưa cho, chỉ còn thiếu thực hành, lập tức đỏ vành tai, giọng nói có phần mất tự nhiên: "Là bí mật gì vậy?"

"Đã nói là đêm thành thân mới nói cho huynh mà." Bạch Đào ngẩng đầu, nhẹ chạm một cái vào yết hầu của Bùi Tranh, "Tới lúc đó gạo đã nấu thành cơm, huynh muốn chạy cũng chẳng được đâu."

Bùi Tranh thấy cậu gần như sắp trượt khỏi ghế, liền đưa tay ôm lấy, kéo cậu vào lòng.

"Bí mật gì ta cũng không sợ, bởi chẳng điều gì có thể quan trọng hơn em trong lòng ta."

"Nếu ta là yêu quái thì sao? Loại chuyên hút tinh khí người ấy." Bạch Đào vung tay múa chân dọa người, "Đến lúc đó hút cho huynh thành người khô luôn."

Bùi Tranh giơ tay lấy cái quạt suýt nữa chọc vào người mình, cười nói: "Không sao, ta chịu được hút."

"Hahahaha, cái gì mà chịu được hút chứ!" Bạch Đào cười đến ngả nghiêng, vặn vẹo thân mình đùa nghịch trên chiếc ghế dài hẹp, chẳng hề lo ngã hay trượt, bởi cậu biết có người luôn ở phía sau nâng đỡ.

Mà bên cạnh, Bùi Tranh cứ để mặc cậu dùng tay chân quậy phá trên người y, tay trái vẫn luôn đặt sau lưng cậu, che chở.

Sáng sớm mùng 5 tháng 6, mưa bụi lất phất, Bùi Tranh dắt tay Bạch Đào đi lên núi. Cả hai đội đấu lạp, ôm trước ngực chiếc giỏ đựng đồ cúng, hương nến và giấy tiền vàng bạc.

Bọn họ không định bái đường thành thân, nên hôm nay tới trước mộ cha nương Bùi Tranh dâng hương khấn vái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!