Chương 195: Gây thêm phiền toái

Cuối cùng, của hồi môn mà hai người chuẩn bị đều được chuyển đến nhà Bùi Tranh.

Lan thẳm nói, hai người không bàn bạc với nhau trước thì thế nào cũng chuẩn bị trùng đồ. Bạch Đào thì không để tâm lắm, nói dù sao cũng toàn là đồ dùng thiết thực, coi như tích trữ, mấy năm tới khỏi cần mua.

Dải vải đỏ buộc trên các rương, Bạch Đào vốn định tháo ra để đan dây đeo gùi, như vậy cũng không bị lãng phí. Nhưng Lan thẩm khuyên giữ lại để trang trí phòng cưới, chờ thành thân xong rồi hãy tính đến chuyện khác. Dù hai người không định tổ chức linh đình, thì bầu không khí vui vẻ cơ bản vẫn phải có.

Bùi Tranh và Bạch Đào chẳng có chút kinh nghiệm gì trong việc trang hoàng phòng cưới, thế là đành nhờ Lan thẩm đến giúp dọn dẹp, sắp xếp trước một ngày, tiện thể giảng giải một vài phong tục nên biết.

Nhìn hai đứa nhỏ không cha nương, không họ hàng bên cạnh, cái gì cũng lơ mơ, Lan thẩm vừa đau lòng vừa không nhịn được mắng cho Bùi Vĩnh Quý một trận. Cũng bởi vậy mà bà càng thêm quan tâm tới chuyện thành thân của hai người.

Vừa bước sang tháng 6, bà gần như ngày nào cũng qua nhà Bùi Tranh xem tiến độ.

Cố Tư Khanh và Cố Tư Nam rảnh rỗi cũng thường tới góp vui, bên cạnh còn có cả Vu đại phu đi theo giám sát sức khỏe. Ngay cả huynh đệ nhà họ Lâm cũng chạy sang nói muốn phụ một tay.

Bạch Đào nhìn đám người bận rộn mà nhiệt tình, lòng thấy ấm áp. Vừa hay có một ngày ai cũng có mặt, cậu liền chuẩn bị một bữa ăn ngon để cảm ơn.

An ca nhi đang rửa đậu đũa bên hồ nước, vừa nhìn thấy Bạch Đào và Bùi Tranh bận rộn xoay quanh gian bếp, liền phì cười thành tiếng. Bị Lan thẩm lườm một cái, An ca nhi cười tới mức gần như gập cả người.

"Rửa rau không yên, cười cái gì ngốc nghếch thế?" Mới đính thân đầu năm, vậy mà vẫn còn cái tính trẻ con, thật khiến người ta lo lắng.

An ca nhi bĩu môi, giọng nhỏ nhẹ: "Con chỉ là nghĩ, chúng ta chẳng phải đến giúp đỡ sao? Sao lại giống như đến gây phiền toái vậy?"

Hai phu lang đang chơi với Tiểu Bạch dưới gốc óc chó cũng vô thức nhìn về phía nhà bếp, rồi đồng loạt thu tay về.

Cố Tư Nam nhận lấy khăn tay Vu đại phu đưa, cùng Cố Tư Khanh lau tay kỹ càng, rồi cười nói: "An ca nhi nói đúng thật đấy, chúng ta chẳng giúp được gì, toàn đến ăn chực không."

Cố Tư Khanh hỏi: "Đến lúc đó ta mang đại lễ tới, các người định tặng gì vậy?"

Vẻ mât của Vu đại phu thần bí sâu xa: "Ta là đại phu, đương nhiên sẽ tặng thứ mà hai người họ dùng được."

Cố Tư Khanh cảm thấy câu này chẳng khác gì chưa nói, nhưng Cố Tư Nam thì lập tức hiểu ngay ý trượng phu nhà mình. Hắn quay đầu liếc người đứng sau một cái: "Đổi thứ khác đi, sao lại có thể tùy tiện như vậy được?"

"A Nam, tin ta đi, chắc chắn bọn họ chưa chuẩn bị đâu. Ngoài thứ đó, ta còn thêm chút tiền mừng nữa là được."

Nghĩ đến trò hề lần trước Bùi Tranh làm ở nhà mình, Cố Tư Nam cũng thấy lời trượng phu nói có phần có lý.

Cố Tư Khanh nhìn hai người úp úp mở mở đối thoại với nhau, mặt đầy dấu chấm hỏi: "?"

Gì với gì vậy hả?

Buổi trưa, Bạch Đào đặc biệt nấu một nồi cháo thuốc bổ khí huyết. Ngoài hai phu lang đang mang thai ra, ngay cả Hàn công tử vừa tỉnh lại bên nhà Tống Dĩ An hôm trước, cũng có thể ăn.

Phải nói là người này mạng lớn thật.

Hôn mê hơn chục ngày, hoàn toàn nhờ Vu đại phu ép thuốc từng thìa mới giữ được mạng. Ai cũng tưởng hắn ta không qua khỏi, nào ngờ lại đột ngột tỉnh lại.

Có điều mấy ngày gần đây vẫn chỉ có thể ăn đồ dễ tiêu, không thể bồi bổ mạnh.

Tống Dĩ An sợ người vừa tỉnh lại chưa được bao lâu mà lại "đi đời", nên còn đặc biệt xin nghỉ dạy hai hôm. Sáng nay thấy tình trạng y ổn định hơn, mới trở lại giảng dạy.

Trên bàn cơm chủ yếu là các món mặn đậm đà, hai phu lang có thai tự giác ngồi một bàn riêng. Bạch Đào còn làm thêm vài món nhẹ miệng ăn kèm cháo cho hai người họ.

Cố Tư Khanh dùng muỗng khuấy nhẹ bát cháo nóng hổi, liếc nhìn mấy đĩa món nhỏ trên bàn, nhỏ giọng thì thầm với huynh mình: "Mấy ngày tới, hay là chúng ta đừng đến nữa. Cảm giác thật sự là hơi gây phiền toái rồi."

Cố Tư Nam không nhịn được bật cười: "Ừ, hai ta đợi đến mùng 6 tháng 6 hãy tới góp vui."

Trong bếp, Bạch Đào đưa một bát canh gan heo và thịt lát cùng cháo cho Bùi Tranh: "Huynh mang qua cho Hàn công tử đi. Một lát nữa An ca cũng sẽ tới ăn cơm luôn."

Vừa đúng lúc này, học đường tan học. Tống Dĩ An đi ngang qua cổng nhà Bạch Đào thì bị Lâm Chân đang đứng chờ sẵn, lôi vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!