Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Bạch Đào đã dậy rồi.
Cậu đoán chắc Lan thẩm cũng tranh thủ lên núi đào măng từ sớm, không thể giống lần trước, người ta đã đến tận cửa nhà mà cậu còn chưa ăn sáng. Huống hồ, cậu cũng muốn đào nhiều thêm một chút, dù sao cũng có tận hai vại đang bỏ không.
Bùi Tranh nghe thấy tiếng động bên cạnh cũng theo đó mà dậy. Hai người vẫn phân công như cũ, một người nhóm lửa, một người nấu ăn.
"Ta thấy hình như trong hầm nhà huynh không có khoai tây." Lúc đi lấy cải thảo, Bạch Đào tiện thể đảo qua một vòng, phát hiện đúng là không có thật.
"Không thích ăn, nên không trồng." Bùi Tranh từng ăn đến phát ngán hồi chinh chiến.
"Ta thì lại rất thích ăn, sau này nếu có đất, ta sẽ trồng nhiều một chút." Từ nhỏ Bạch Đào đã mê khoai tây, luộc, chiên, nướng, xào món nào cũng thích.
Nghĩ đến việc Bùi Tranh thích ăn bánh trôi, Bạch Đào liền đem nốt 20 viên bánh trôi còn lại chưng hết. Đợi gần chín thì lấy phần bột còn dư hôm qua, ngắt thành từng viên nhỏ, thả vào nồi chưng cùng.
Bùi Tranh thấy trong bát Bạch Đào chỉ có bánh trôi nhỏ, hỏi: "Ngươi không ăn à?"
Bạch Đào lắc đầu: "Ta không mê lắm."
Cậu cảm thấy bánh trôi chỉ cần ăn hai ba cái là đủ, ăn nhiều thấy ngán.
Có lẽ là dậy hơi sớm, ăn sáng xong Bạch Đào đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Rồi cậu phát hiện, so với nhà Lan thẩm, lúc nông nhàn Bùi Tranh thật sự rất nhàn. Ngoài một con chó ra thì chẳng nuôi lấy một con gia súc hay gia cầm nào, dọn dẹp trong nhà xong thì chỉ có lên núi đi dạo.
Lúc Lan thẩm dẫn theo An ca nhi và con dâu tới, Bùi Tranh vừa rửa xong bát. Bạch Đào vội lấy ra hai cái sọt, đưa cho Bùi Tranh một cái, sau đó vác theo cuốc, cùng nhau lên núi. Bùi Tranh mang theo cung tên của mình, đi sau mọi người.
An ca nhi có vẻ khá hào hứng: "Có Bùi đại ca đi cùng, chúng ta có thể đi sâu vào trong một chút."
Bạch Đào thầm nghĩ, thì ra Bùi Tranh còn kiêm luôn vai trò vệ sĩ, nhưng đúng là có y đi theo khiến người ta yên tâm hơn hẳn.
Mọi người rẽ đông rẽ tây một hồi rồi đến một khu rừng trúc lớn. Trên núi tuyết vẫn còn khá dày, phải dọn tuyết ra mới nhìn thấy có măng hay không. Một vài cây măng lớn hơn thì đã nhú đầu ra khỏi lớp tuyết.
Bùi Tranh đi một vòng quanh đó, chắc chắn không có dấu vết của dã thú hung dữ mới quay lại cùng đào măng.
Bạch Đào sống ở phương Nam, hiếm khi thấy tuyết, nên lần đầu tiên đi tìm măng trong tuyết, không khỏi tò mò: "Măng có thể mọc trong thời tiết lạnh thế này sao?"
Lan thẩm giải thích: "Những cây măng này đều mọc khi trời còn tương đối ấm, lạnh rồi thì không lớn nữa."
Bạch Đào bẻ một cây măng mập ú xuống: "Ồ, vậy là nhìn thì non, nhưng thực ra cũng già rồi, dù sao cũng qua năm mới rồi mà."
"Phụt, cháu nói vậy cũng không sai." Mấy người bị câu nói ấy của Bạch Đào chọc cười, trừ Bùi Tranh ra.
Bạch Đào thấy Bùi Tranh đang tập trung đào măng, liền cầm một cây măng cong cong đưa đến trước mặt y: "Huynh xem này, có giống sừng trâu không?"
Rồi cậu đặt cây măng lên đầu mình, bắt chước tiếng trâu kêu mấy tiếng, "Ò... ò~~"
"Ha ha ha, nương, tẩu tẩu, mau nhìn kìa!" An ca nhi đứng cách đó không xa đã bật cười, "Đào ca bắt chước cũng giống phết đấy!"
Còn Bùi Tranh thì mặt không đổi sắc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó xoay người đi tìm măng ở chỗ khác.
Vốn định chọc cho Bùi Tranh cười, Bạch Đào: "......." Người này sao lại chẳng bao giờ cười vậy? Phí hoài cả khuôn mặt tuấn tú kia.
Khu rừng trúc này nằm gần rìa rừng sâu, chẳng có ai lui tới, nên măng còn lại rất nhiều. Mọi người chỉ mất một canh giờ đã chất đầy sọt.
An ca nhi có chút tiếc nuối: "Chỗ này vẫn còn nhiều măng lắm, lần sau không có Bùi đại ca đi cùng, ta cũng không dám đến đây nữa."
Tẩu tẩu của An ca nhi cũng luyến tiếc: "Còn nhiều thế này, bỏ lại thì tiếc thật."
Bạch Đào bèn góp ý: "Nếu không mang đi bán thì mọi người có thể bóc bớt lớp vỏ ngoài ở đây, như vậy sẽ đựng được nhiều hơn."
Nhưng nhà Lan thẩm là định mang măng lên trấn bán, nên cuối cùng vẫn phải bỏ lại chỗ măng chưa kịp đào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!