Bàn của đám hán tử, ngoài Bạch Đào ra, ai nấy đều uống ít nhiều, không khí cũng rôm rả hơn thường ngày.
Khâu Đại Ngưu đã bắt đầu bá vai bá cổ: "Đào ca, huynh nghe ta nói này, đi theo
Tranh ca của chúng ta là không sai đâu. Nhớ năm đó còn trong quân doanh, Tranh ca làm Bách phu trưởng, đối xử với bọn ta mấy người dưới quyền đúng là tốt hết chỗ nói. Lính dưới tay các Bách phu trưởng khác ai cũng ganh tị với bọn ta."
"Có lần lương thảo chưa đến, cả bọn đói đến chẳng còn gì ăn. Tranh ca dẫn theo tất cả mười phu trưởng dưới tay, lặn lội vô tận trong núi sâu săn được khối con mồi, còn bị thương nữa. Quân luật rất nghiêm, mấy việc này vốn bị cấm. Cuối cùng Tranh ca ôm hết trách nhiệm một mình, chịu 20 quân côn, còn bị giáng xuống làm Thập phu trưởng."
Nhắc đến chuyện cũ, Khâu Đại Ngưu – người từng được Bùi Tranh nâng đỡ lên làm Thập phu trưởng, xúc động đến rơm rớm nước mắt.
"Đào ca, huynh không biết đâu, thời gian đó Tranh ca bị mấy tên Bách phu trưởng khác chọc quê dữ lắm. Bởi vì cấp bậc cao hơn một bậc, bọn họ mặc sức bắt nạt. May mà Tranh ca lợi hại, chưa bao lâu sau lại lập được công lớn, quay lại làm Bách phu trưởng như cũ."
Bùi Tranh thấy Khâu Đại Ngưu vừa nói vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi lem nhem, đưa tay dời bát rượu trước mặt y đi.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh trước kia từng làm Bách phu trưởng, nhưng nhìn y đúng là kiểu người khiến người khác tin tưởng, trầm ổn, nội liễm.
Thấy Khâu Đại Ngưu khóc đến nấc lên, Bạch Đào chỉ đành nhẹ giọng an ủi tên hán tử cao tám thước ấy: "Giờ thiên hạ thái bình, các ngươi cũng đã cởi giáp về quê, ngày sau sẽ càng ngày càng tốt thôi."
Không ngờ cậu vừa nhắc đến chuyện này, Khâu Đại Ngưu bỗng đứng bật dậy, chắp tay quỳ rạp trước mặt Bùi Tranh: "Ta vốn là kẻ ăn xin, vì không muốn chết đói mới tòng quân. May mắn gặp được Tranh ca. Sau khi chiến sự kết thúc, bọn ta bị giải ngũ, chẳng còn nơi nương thân. Hôm đó trước khi đi, Tranh ca hỏi ta có muốn về thôn Thanh Hà cùng huynh ấy không.
Nếu không thì giờ ta cũng chẳng biết đang lang thang ở đâu rồi."
Khâu Đại Ngưu ôm lấy chân Bùi Tranh mà khóc: "Tranh ca, ta luôn coi huynh là đại ca ruột của ta. Sau này ta nhất định sẽ hiếu kính huynh!"
Thấy mọi người trong phòng đều buông đũa, trố mắt nhìn hai người bọn họ, Bùi Tranh nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân rằng Đại Ngưu uống say là thế , nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, giơ chân đá một phát, trở lại phong thái quân nhân khi xưa: "Cút dậy! Còn khóc nữa thì ăn quân côn!"
Khâu Đại Ngưu vừa nghe nhắc tới hình phạt, như thể quay lại doanh trại năm xưa, lập tức bật dậy đứng thẳng tắp.
Bùi Tranh chỉ tay ra cửa: "Cút ra ngoài tỉnh rượu!"
"Rõ!"
Khâu Đại Ngưu nhận lệnh xong, loạng choạng đi ra khỏi cửa.
Trong phòng, ngoại trừ Tống Dĩ An đã quen với bộ dạng này của Bùi Tranh, mấy người còn lại đều lần đầu thấy, lập tức bị khí thế của y làm cho sững người, đúng là có uy nghi, có cảm giác như đại tướng quân đang ngồi tại đây.
Trong mắt Bạch Đào hiện rõ sự ngưỡng mộ: người đàn ông này đúng là quá đẹp trai, quá ngầu rồi!
Mãi đến khi Trương thúc mở lời: "Tranh Tử nhà ta không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa rồi, lớn rồi, có khí thế rồi."
Lan thẩm hoàn hồn lại rồi cười: "Có khí thế là tốt, không ai dám bắt nạt. Vừa nãy mấy động tác đó của cháu trông cũng oai lắm đấy. Dĩ An, lúc đánh giặc ở ngoài, Tranh Tử cũng là dáng vẻ đó à?"
Tống Dĩ An gật đầu: "Vâng, Tranh ca rất lợi hại."
Hắn vốn là thư lại trong quân, sau khi cởi giáp quy điền thì cũng giống như Khâu Đại Ngưu, không có chốn về, nên mới theo Bùi Tranh đến thôn Thanh Hà. Lý chính nghe nói trước khi nhập ngũ hắn từng là Tú tài, bèn thường gọi hắn cùng lên trấn lo công chuyện, coi như một người phụ giúp. Bình thường cũng giúp thôn dân viết thư hay làm giấy tờ.
Trong thôn có không ít người thấy hắn và Khâu Đại Ngưu xây nhà mới, mua ruộng đất, đều muốn gả nữ nhi hay ca nhi trong nhà sang. Chỉ là hai người bọn họ mới từ chốn chiến trường sống sót trở về, muốn sống yên ổn vài năm, nên cũng chưa vội nghĩ tới chuyện thành thân.
Hiện tại, cuộc sống như thế này với hắn và Khâu Đại Ngưu đã là rất tốt rồi.
Mấy người ở nhà Lan thẩm đến tận canh hai. Khưu Đại Ngưu đứng ngủ ngoài cửa ngã cái "Phịch" xuống đất làm cả nhà giật mình.
Đám người vội vã chạy ra xem, chỉ thấy người kia tựa vào chân tường mà ngủ say sưa.
Trương Lộ Sinh cười phá lên: "Cái này mà còn ngủ được, chắc ngã không đau đâu."
Bạch Đào đối với Khâu Đại Ngưu lại có cái nhìn mới, đúng là nhân tài! Nếu điện thoại của cậu còn dùng được thì thế nào cũng phải quay lại cảnh này cho bằng được.
Trương thúc từ trong nhà cầm ra một cây đuốc: "Thôi được rồi, mau đưa Đại Ngưu về đi, trời thế này mà ngủ ngoài đây dễ nhiễm phong hàn lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!