Chương 13: Tám lạng nửa cân

Bùi Tranh đứng phía sau nghe mà âm thầm cảm thán, Bạch Đào đúng là dám hét giá thật.

Khóe miệng chưởng quầy giật giật: "Tiểu huynh đệ đúng là công phu ngoạm sư tử? Cái ly lưu ly này nhìn thì trong suốt thật, đúng là hiếm thấy, nhưng kiểu dáng lại quá đỗi bình thường, không đủ để làm vật trưng bày. Ngươi cũng biết đấy, nước Nam ta không thiếu đồ lưu ly, mấy món có hình dáng lạ mắt, màu sắc rực rỡ thì đếm không xuể. Chỉ riêng nhà họ Vương trong trấn này cũng có đến mấy món.

Món đồ của ngươi thật chẳng có bao nhiêu tính cạnh tranh đâu."

Bạch Đào cười nói: "Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Vừa nãy thấy chưởng quầy tỏ vẻ nghiêm túc, ta còn tưởng là 300 lượng. Có điều, 30 lượng thì đúng là hơi ít thật. Ly lưu ly này của ta hơn người ở chỗ chính là sự trong suốt. Chưởng quầy cũng nói rồi, những đồ lưu ly kia tuy hình lạ, màu đẹp, nhưng của cậu lại độc nhất vô nhị. Nếu buộc phải mô tả, thì chính là thanh nhã cao quý, băng thanh ngọc khiết."

Chưởng quầy nghe vậy thì ngửi ra chút mùi kinh doanh, nếu lấy món này về, chuyển tay bán lại cho mấy nhà quyền quý vốn không ưa mấy thứ màu mè thì có khi còn lời hơn.

"Tiểu huynh đệ đúng là miệng lưỡi khéo léo. Hôm nay ta coi như kết một cái thiện duyên, cao nhất là 35 lượng, nếu được thì chúng ta lập khế ước luôn."

Bạch Đào giả vờ trầm ngâm, quay đầu nhìn Bùi Tranh xin ý, thấy y khẽ gật đầu mới xoay người lại bắt đầu ký giấy tờ với chưởng quầy.

Viết tên xong, chưởng quầy theo lệ hỏi: "Phiền tiểu công tử lấy giấy tờ tùy thân ra để ta đối chiếu."

Bạch Đào giật mình, không ngờ tiệm cầm đồ này lại làm việc nghiêm ngặt đến thế, liền quay đầu cầu cứu Bùi Tranh. Giờ cậu ở đây chẳng khác gì dân đen không hộ khẩu, giấy tờ gì đâu ra? Có mỗi cái căn cước công dân, mà dĩ nhiên là không dùng được.

Bùi Tranh ngạc nhiên: "Không mang theo à?"

Bạch Đào ghé lại gần, nói khẽ: "Trên đường chạy nạn bị mất rồi."

Bùi Tranh: "......."

Bạch Đào nhanh trí, lập tức nói: "Hay là ký tên của huynh nhé?"

Bùi Tranh lúc này lại thấy Bạch Đào đúng là đồ ngốc: "Ta ký tên rồi thì số bạc này chính là của ta đấy."

"Huynh không phải loại người đó." Bạch Đào đáp chắc như đinh đóng cột, "Vả lại ta vốn đã nợ huynh tiền, bây giờ còn ăn ở không trong nhà huynh."

Tuy hai người mới ở chung vài ngày, nhưng Bạch Đào biết Bùi Tranh là người tốt. Đối mặt với cậu, một kẻ giữa đường được y cứu về, y còn bỏ tiền mua trứng gà cho cậu dưỡng bệnh, không phải người tốt thì là gì?

Sắc mặt Bùi Tranh hơi động, cuối cùng bảo chưởng quầy viết một tờ bảo chứng đơn giản, rồi y và Bạch Đào cùng ký tên, điểm chỉ, coi như y đứng ra làm bảo lãnh.

Chưởng quầy giao khế ước và bảo chứng thư xong, khóe miệng lại giật giật, vị tiểu công tử ăn mặc tuấn nhã này, nét chữ thật sự không ra làm sao, còn chẳng bằng tên đại hán to cao bên cạnh.

"Khế ước chia hai bản, trong hộp là 35 lượng bạc, tiểu công tử xin nhận cho kỹ."

Bạch Đào chẳng biết chữ mình vừa bị chê, cậu ôm cái hộp bạc nặng trĩu, suýt nữa muốn khóc, ở thế giới này đã mấy ngày, cuối cùng cũng được tận mắt thấy tiền bạc trông như thế nào rồi!

Dĩ nhiên, việc đầu tiên sau khi có tiền chính là trả nợ. Ra khỏi tiệm cầm đồ, Bạch Đào liền hỏi Bùi Tranh: "Tiền thuốc và tiền khám hết bao nhiêu? Ta trả cho huynh trước."

Bùi Tranh thấy cậu có vẻ sốt ruột muốn tiêu tiền, cũng không từ chối, báo luôn con số.

"160 văn à..." Bạch Đào nhìn cái hộp trong tay, "Tiền của ta mệnh giá thấp nhất là 1 lượng, đợi ta mua đồ xong đổi lẻ lại rồi trả huynh nhé."

Bùi Tranh gật đầu: "Muốn mua gì?"

Bạch Đào nghĩ ngợi: "Muốn mua vài bộ đồ thay đổi trước đã, rồi mua thêm chút gì đó tặng cho Lan thẩm. Ta mặc đồ của ca nhi nhà người ta, không thể cứ thế mà trả lại được, hay là mua bộ mới đền cho thẩm ấy?"

Bùi Tranh quẹo phải ở đầu phố, dẫn cậu đến phố Tây: "Tiệm vải, quần áo may sẵn đắt lắm."

"Nhưng ta đâu biết may đồ, không mua đồ may sẵn thì mặc gì?"

"Lan thẩm biết may, trả công là được."

Nghĩ đến tính cách nhiệt tình của Lan thẩm, Bạch Đào vẫn hơi do dự: "Ta sợ đến lúc đó thẩm ấy không chịu lấy tiền."

Bùi Tranh rút kinh nghiệm sống: "Cứ nhét cho bằng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!