Chương 84: Ngoại truyện 4

Áo sơ mi lụa màu trắng, quần âu cạp cao màu đen, giày cao gót mười hai phân, lúc ấy Tạ Gia Vân đang theo đuổi kiểu ăn mặc già dặn, một cô gái hai mươi tuổi lại mỗi ngày đều mặc đồ công sở như một người phụ nữ ba mươi, khuôn mặt lạnh lùng chỉ cần nở nụ cười sẽ khiến người khác phải kính sợ.

Người trong phòng thư ký thật sự rất sợ cô, vừa thấy cô đến thì tất cả đều lập tức đứng lên.

"Tổng giám đốc Tạ, tổng giám đốc Diệp phái người đưa tới cái này, nói là tặng ngài." Thư ký đưa tới một cái hộp màu đen, bên trên có in logo hai chữ C lồng vào nhau, sợi ruy băng màu trắng được thắt lại thành một cái nơ hình con bướm.

Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Gia Vân nhìn chằm chằm cái hộp kia một hồi lâu, giống như thể chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà đốt cho nó rách ra.

"Đưa vào đi!" Cô lạnh giọng nói.

Thứ ký ôm cái hộp vào cho cô xong thì vội vàng rút đi.

Tạ Gia Vân ngồi trong chiếc ghế làm việc to đùng, tiếp tục nhìn chằm chằm cái hộp trên bàn, vẻ mặt vừa giận lại vừa ngọt ngào, cảm xúc phức tạp.

Điện thoại di động vang lên, cô cũng chẳng thèm nhìn đã nghe máy luôn.

"Nhận được quà rồi thì gọi một cuộc điện thoại cảm ơn anh là phép lịch sự cơ bản." Giọng của Diệp Kỳ Viễn lúc nào cũng khiến người ta muốn đánh anh một trận.

Tạ Gia Vân cười lạnh.

"Có thích không?" Anh hỏi bằng thứ giọng cứng rắn.

Như thế này đã là hết mức dịu dàng của Diệp Kỳ Viễn tiên sinh rồi.

Tạ Gia Vân giơ tay mở cái hộp ra, bên trong là một bộ váy màu trắng được xếp gọn gàng, cô nâng lên đặt sang một bên, giọng nói chẳng nóng chẳng lạnh: "Cảm ơn tổng giám đốc Diệp, bộ đồ rất đẹp, tổng giám đốc Diệp tốn kém rồi."

Đương nhiên cô biết anh ghét nhất là cái giọng điệu này của cô, cho nên cô mới cố tình nói như vậy.

Quả nhiên, ngay sau đó Diệp Kỳ Viễn liền nổi giận: "Mẹ nó em loạn đủ chưa?! Còn nói chuyện kiểu đó nữa anh đánh đấy em có tin không?"

Ngọn lửa trong lòng Tạ Gia Vân chậm rãi bốc lên, chậm rãi cất giọng lạnh lùng: "Thật xin lỗi, tôi nói chuyện cứ thế này đấy, anh muốn nghe lời nói dễ nghe thì cứ đi tìm Trương tiểu thư của anh là được rồi!"

"Tạ Gia Vân!" Diệp Kỳ Viễn nổi điên, gằn giọng hét lên trong điện thoại: "Được! Bây giờ anh đi tìm cô ấy!"

Hét xong thì liền cúp điện thoại.

***

Tạ Gia Vân vứt điện thoại sang một bên, giận đến đau cả đầu, ngả lưng ra sau ghế làm việc xoa huyệt thái dương, mí mắt giật giật liên tục, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cái tên khốn Diệp Kỳ Viễn chuyện gì cũng dám làm đó có thể nào sẽ thật sự đi tìm tiểu thư nhà họ Trương kia không?

Cô gái kia nhìn qua rất dịu dàng khéo léo, chắc chắn cái gì cũng nghe theo Diệp Kỳ Viễn đó lại coi trọng chủ nghĩa nam tử như vậy, gặp loại tiểu bạch thỏ như cô ta thì chắc chắn sẽ rất hài lòng, nói không chừng sẽ cưới cô ta...

Vừa nghĩ đến đây Tạ Gia Vân liền nhảy dựng lên, vội vàng thay bộ đồ công sở trên người thành chiếc váy mà anh vừa gửi tới, lao ra ngoài như cơn gió.

***

Thư ký của Diệp Kỳ Viễn thấy tổng giám đốc Tạ thị đại giá quang lâm thì vội vàng đứng lên nghênh đón.

Tạ Gia Vân thong dong, mỉm cười hỏi cô ấy: "Tổng giám đốc Diệp của mấy người có ở đây không? Tôi có việc cần phải bàn bạc với anh ta."

"Có! Ở bên trong!"

Tuy rằng Diệp thị dồi dào tài chính nhưng so với một xí nghiệp gia tộc hàng trăm năm như nhà họ Tạ thì chênh lệch không chỉ là một chút

-- ngay cả thư ký cũng biết rõ điều đó.

Tạ Gia Vân cùng thư ký đi vào, rót trà xong, thư ký lui ra ngoài, vẻ mặt vốn đang nở nụ cười nhẹ nhàng của cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!