Chương 82: Ngoại truyện 2 -- Tề Quang của Thịnh thị

Tôi tên là Thịnh Tề Quang, Thịnh là họ của mẹ tôi, ba tôi họ Triệu.

Lúc tôi còn rất nhỏ, chắc là tầm bốn tuổi gì đó, có một buổi chiều lúc tôi đang ăn quýt trong phòng khách, bà cô của mẹ tôi bỗng nhiên đi tới trước mặt tôi, nói với tôi: "Tề Quang à, cháu phải nhớ rõ cháu là họ Thịnh! Cháu là con cháu nhà họ Thịnh chúng ta, ba cháu ấy à, ông ta chỉ là một kẻ ăn cơm nhão, không có tiền đồ! Sau này lớn lên cháu tuyệt đối không được giống ông ấy đâu đấy!"

Bà cô ấy nói xong, một đống người bên cạnh đều cười lên.

Tôi cảm thấy tiếng cười của bọn họ thật chói tai.

Bọn họ đều là họ hàng của mẹ, thường tới nhà chúng tôi, mỗi lần tới là ở hẳn mười ngày nửa tháng không đi. Mỗi lần bọn họ tới, trong nhà đều cả ngày ầm ĩ loạn xạ, thật ra tôi không thích bọn họ, nhưng mà mẹ nói mấy người này đều là bề trên, không thể không tôn trọng bọn họ.

Cho nên mặc dù tôi không biết "cơm nhão" thì có ăn được không, tôi vẫn nghe lời gật gật đầu.

Bà cô kia liền sờ mặt tôi mà cười, da trên mặt tôi bị nắm lại thành một nhúm, rất khó chịu.

Cái giọng the thé của bà ấy đâm thẳng vào lỗ tai tôi: "Bé ngoan! Cháu là bé ngoan nhà họ Thịnh chúng ta!"

Một lát sau thì cũng đến phiên bà cô đó xào bài, rốt cuộc bà ấy cũng thả tôi ra. Tôi quay đầu đi, phát hiện ra ba tôi đang đứng rất gần chỗ tôi.

Không biết tại sao tôi lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, trong lòng cũng vô cùng khổ sở, tôi muốn đến đòi ba ôm, nhưng mà ông đã xoay người đi rồi.

Tôi nhịn không được bật khóc lên, cho dù chính tôi cũng không biết tại sao tôi lại muốn khóc

Bên bàn bài vẫn vang lên giọng nói the thé của bà cô kia: "Ăn của nhà họ Thịnh chúng ta, dùng của nhà họ Thịnh chúng ta, còn dám ngủ với người làm nhà họ Thịnh chúng ta, đúng là muốn làm phản mà

-- Cạch! Nhất Đồng*

-- Tôi nói chứ, đấy là Minh Hoa tốt tính thôi, đổi lại là tôi ấy à --"

* Nhất Đồng: một quân trên bàn mạt chược

"Đổi lại là bà thì sao?" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, ngắt lời bà cô đó.

Tôi rất kích động, lau nước mắt ngẩng đầu lên nhìn: Đúng rồi! Chính là Super Hero của tôi!

Là anh Thừa Quang, anh Thừa Quang đã về rồi!

Lúc ấy anh Thừa Quang đang học ở Mỹ, mẹ tôi còn nói anh ấy làm ăn ở Mỹ lời rất nhiều tiền, quen nhiều bạn bè rất lợi hại.

Lúc mẹ nói như vậy, vẻ mặt của mẹ khiến tôi vô cùng hâm mộ.

Bà chưa từng dùng vẻ mặt như vậy để nhắc tới tôi: kiêu ngạo như thế, dịu dàng như thế,... như thể anh Thừa Quang mới là con trai của ba

-- là một đứa con trai khiến bà vừa hài lòng vừa đắc ý.

Nhưng mà tôi không hề ghen tị anh Thừa Quang chút nào, tôi hy vọng anh Thừa Quang càng ưu tú và xuất sắc hơn nữa, anh Thừa Quang của tôi là người lợi hại nhất trên đời, là Super Hero của tôi, nếu tôi có thể có một ước mơ, tôi chỉ hy vọng sau này có thể trở thành người như anh ấy.

Lúc đó anh Thừa Quang đã rất cao lớn, thậm chí lúc anh ấy nắm tay tôi thì còn phải cúi người xuống, trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy

-- đầy nước mắt.

Tôi còn thấy trong mắt anh Thừa Quang có một đám lửa đang cháy rực đầy phẫn nộ.

Anh ấy kéo tay tôi tới trước mặt bà cô kia, bước đi của anh ấy rất dài, tôi phải chạy mới theo kịp, mấy lần đã suýt vấp ngã, tim đập cực kỳ nhanh, vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn.

Lúc anh Thừa Quang nói chuyện thì không nhanh như mẹ tôi, tốc độ nói của anh ấy rất vừa vặn, khiến người ta nghe được rõ ràng nhưng lại không dám cắt lời: "Đám người đang ngồi đây, có ai là không ăn của nhà họ Thịnh, dùng của nhà họ Thịnh hả? Cần gì mà phải chó chê mèo lắm lông? Còn nữa, đã biết Tề Quang chỉ là một đứa bé, thế những lời vừa rồi thích hợp để nói với một đứa bé sao? Cô tôi nể mặt các ngươi là bề trên, vậy thì các người cũng phải bày ra một chút dáng vẻ của bề trên chứ!" d.đ.l.q.

đ

Bà cô kia kêu lên một tiếng "a"!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!