Editor: Linh Vũ
Vào năm cha mẹ Thịnh Thừa Quang không may gặp tai nạn qua đời, cha của Tạ Gia Vân bị ốm nặng, ông biết mình không còn sống được lâu, lo lắng cho vợ và con gái của mình, cho nên đã định ra hôn ước cho Tạ Gia Vân với Thịnh Thừa Quang. Khi đó ông chỉ có một đứa con gái là Tạ Gia Vân, vì cô mà tính toán đủ mọi bề, mặc dù Thịnh Thừa Quang còn nhỏ, chưa nhìn ra được bộ dáng thế nào, nhưng mà Thịnh Minh Hoa là một người lợi hại mà lòng dạ cũng tốt, nếu con gái ông được gả tới nhà họ Thịnh thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Mặc dù sau này bệnh tình đã khá hơn, lại có thêm một đứa con trai là Tạ Gia Thụ, nhưng thân thể ông vẫn cứ lúc tốt lúc xấu, một năm thì cũng tới hơn nửa năm là phải nằm tĩnh dưỡng trên giường. Từ nhỏ, ấn tượng duy nhất của Tạ Gia Thụ về ba mình chính là sức khỏe suy yếu, lúc nào cũng phải nghỉ ngơi trong phòng, thỉnh thoảng thời tiết tốt thì ông sẽ ra khỏi phòng, ngồi trên chiếc xích đu cạnh cửa sổ. Bất kể là xuân hạ thu đông, trên người ông luôn đắp một tấm chăn.
Từ nhỏ Tạ Gia Thụ đã được người trong nhà nhắc đi nhắc lại rằng: sức khỏe của ba không tốt, con không được đòi ba ôm con, không được chủ động nhào vào trong lòng ba, không được nói chuyện lớn tiếng và cười đùa ầm ĩ trước mặt ba,...
Thời gian cứ trôi qua như thế, đến lúc Tạ Gia Thụ lên cấp hai thì ba qua đời.
Lúc túc trực bên linh cữu, Tạ Gia Thụ khóc vô cùng đáng thương, thế mà chị Tạ Gia Vân của anh lại không hề rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác. Tạ Gia Thụ nghĩ mãi vẫn không ra: mọi người đều nói chị là hòn ngọc quý trên tay ba, trước đây được ba cưng chiều như công chúa, chính anh cũng từng nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp trước đây của chị, trong ảnh ba ôm chị thân thiết như thế... Tại sao chị lại không đau lòng chứ?
Từ nhỏ tới lớn, Tạ Gia Thụ còn chưa từng được ba ôm lần nào.
Mặc dù nói rằng Tạ Gia Vân được cưng chiều như công chúa nhưng lại không hề yếu đuối nhu nhược chút nào. Từ lúc Tạ Gia Thụ bắt đầu có ký ức thì đã thấy chị gái đi theo ba học hỏi chuyện làm ăn, anh tan học thì về nhà ăn ngon, gây sự khắp nơi, chị gái tan học thì lập tức được lái xe đưa đến công ty, chủ nhật anh ở nhà xem TV, chị gái thì lại cùng ba ra ngoài dự tiệc xã giao.
Sau khi ba qua đời, chị gái theo lẽ thường tình kế thừa công ty do ba để lại.
Một người chị gái xuất sắc như vậy, tất cả mọi người đều nói chị ấy vô cùng thông minh và lợi hại, thế nhưng Tạ Gia Thụ lại từng nhiều lần nhìn thấy chị gái trốn trong góc phòng khóc một mình.
Tại sao chứ? Có chuyện gì khiến chị ấy khổ sở hơn cả ba qua đời sao?
Thiếu niên Tạ Gia Thụ vô cùng thương chị gái mình, chạy tới nói với chị: "Chị ơi chị đừng khóc, chúng ta đi mua quần áo mới đi!"
Chị gái liền ngừng khóc, nện cho anh một trận.
Tạ Gia Vân đánh Tạ Gia Thụ vô cùng quen tay, bởi vì ba bọn họ mắc bệnh quanh năm, mẹ của bọn họ lại là người trước giờ ngay cả lúc nói chuyện cũng chẳng bao giờ lớn tiếng, cho nên người duy nhất trong nhà có thể quản giáo được Tạ Gia Thụ cũng chỉ có Tạ Gia Vân mà thôi.
Nhưng mà đối với Tạ Gia Thụ mà nói, chị gái Tạ Gia Vân đương nhiên là một người vô cùng xuất sắc, anh cũng vô cùng yêu chị gái, nhưng mà chị không phải là tấm gương trong lòng anh
-- phải là vị hôn phu Thịnh Thừa Quang của chị mới đúng.
Thịnh Thừa Quang... Anh Thừa Quang là một người đàn ông hoàn mỹ biết chừng nào! Cao lớn đẹp trai, trầm ổn bình tĩnh, thủ đoạn sắc bén... Hoàn toàn là dáng vẻ mà Tạ Gia Thụ tưởng tượng rằng sau này lớn lên mình sẽ có.
Trong thời kỳ thanh xuân sặc sỡ của Tạ Gia Thụ, cái tên "Thịnh Thừa Quang" đã vượt lên cả các nhân vật siêu anh hùng.
Cho nên việc Tạ Gia Thụ thích nhất chính là bắt chước Thịnh Thừa Quang!
Ví dụ như tóc của Thịnh Thừa Quang từ trước đến giờ đều quăn quăn, luôn luôn để cho ngắn ngủn. Tạ Gia Thụ liền đi làm tóc quăn, vừa tao nhã vừa thời thượng, mái tóc quăn đầy hấp dẫn, lại còn cố ý để dài quá lỗ tai, cảm giác rằng như vậy là đã thắng được anh Thừa Quang mấy phần, trong lòng rất sảng khoái!
Thật ra Tạ Gia Thụ cảm thấy những điểm mà mình hơn anh Thừa Quang rất nhiều, ví dụ như thật ra mặt mũi anh thanh tú hơn anh Thừa Quang này, ví dụ như anh biết nhiều minh tinh hơn anh Thừa Quang này, ví dụ như quần áo anh mặc cũng thời thượng hơn anh Thừa Quang này...
Đối với Thịnh Thừa Quang vừa sùng bái lại vừa ghen tị, chỉ hận không thể vượt lên, Tạ Gia Thụ vô cùng vô cùng để ý, trong lúc phải chọn giữa anh và anh Thừa Quang, đối với những người chọn anh Thừa Quang, nhất là phụ nữ, anh cảm thấy thật là không thể nào chịu nổi.
Ví dụ như Tử Thời, ví dụ như... Phùng Nhất Nhất!
"Cô thích anh Thừa Quang? Cô thích anh Thừa Quang! Cô thích anh Thừa Quang?!" Tạ Gia Thụ gầm thét như vạn ngựa đang hí vang trời.
Phùng Nhất Nhất bị khuôn mặt đỏ bừng của anh dọa sợ, bỗng dưng cà lăm: "Tôi, tôi không có!" diễ[email protected]đàn! lê%quý^đôn
"Cô có!" Trên mặt Tạ Gia Thụ viết rõ mấy chữ "cô vô tình cô lạnh lùng cô cố tình gây sự": "Vừa rồi cô có nói anh ấy "khắp người lóe ra ánh hào quang của nam chính"! Tôi nghe được rồi!"
"Đúng, đúng vậy..." Phùng Nhất Nhất không biết mình đã nói sai chỗ nào? Thịnh Thừa Quang và Tử Thời rõ ràng là nam nữ chính trong ngôn tình mà...
Tạ Gia Thụ nhảy dựng lên: "Cô xem! Cô thừa nhận rồi! Cô thích anh ấy!"
"Tôi không có! Tôi chỉ cảm khái là anh ấy đối với Tử Thời rất tốt!" Phùng Nhất Nhất cố gắng giải thích rõ ràng.
"Anh ấy đối tốt với Gấu Nhỏ sao? Ha ha ha! Gấu Nhỏ là con gái riêng của dượng anh ấy! Anh ấy có thể đối xử tốt với Gấu Nhỏ sao? Cô đừng có ngây thơ khờ dại nữa! Buồn cười chết mất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!