Chương 50: (Vô Đề)

Mặc dù biểu diễn nuốt sống thịt viên, học trưởng cũng sẽ không so đo, nhưng mà Thịnh Thừa Quang còn phải bay đến thành phố G chờ ngày Tử Thời sinhnữa.

Ngày Tử Thời lên cơn đau bụng, còn sớm hơn ngày dự sinh haimươi ngày, tất cả mọi người đều không kịp trở tay. Lúc ấy Thịnh ThừaQuang đang ngồi ăn tối cùng một đám lão gia nắm trong tay cổ phần củaThịnh thị, hơn phân nửa số người đang ngồi ở đó đã từng hoặc đang suynghĩ muốn anh chết, vậy mà không khí trên bàn ăn lại cực kỳ ấm áp giốngnhư một bữa tiệc gia đình chân chính, bỏ qua những ánh mắt đưa qua đưalại, thật sự giống cảnh gia đình sum vầy.

Trợ lý riêng của Thịnh ThừaQuang mang trên mặt nụ cười công thức hóa, khi anh ta kề vào nói bên tai Thịnh Thừa Quang mấy câu, Thịnh Thừa Quang vừa nghe vừa gật đầu, ngaycả khóe miệng đang câu lên kia cũng không hạ xuống, vẻ mặt nhẹ nhõmkhoái trá để cho trợ lý đi xuống.

Bữa tối ghê tởm này kết thúccũng đã hơn chín giờ tối, Thịnh Thừa Quang không chút hoang mang nói tạm biệt với các vị trưởng bối, sau đó dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ khôngnhanh không chậm ngồi vào trong xe, giọng trấn định căn bản không nghera một chút run rẩy: "Đi sân bay."

Ngày này ở Thành phố G mưa to, từ trưa đến tối vẫn chưa dứt, lúc này thời tiết dường như rất tệ, tấtcả chuyến bay cũng đã bị hủy bỏ, có thuê máy bay cũng vô ích. Thịnh Thừa Quang ra lệnh đưa máy bay tư nhân của Thịnh Minh Hoa đến, làm kinh động đến Thịnh Minh Hoa, bà cùng Triệu Hoài Chương hai vợ chồng mạo hiểmvượt mưa to từ nhà cũ chạy tới.

Trên đường đi Thịnh Minh Hoa cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, đến nơi này lại nhìn thấy ánh mắt yêntĩnh của Thịnh Thừa Quang, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lạitận tình khuyên bảo anh: "Tình hình thời tiết như thế này máy bay khẳngđịnh không thể cất cánh, hơn nữa bây giờ lại là ban đêm. Mà theo như báo cáo thì nhanh nhất cũng phải sau bốn tiếng nữa, cháu chờ trời sáng hãyqua đó đi."

Có vẻ như Thịnh Thừa Quang không nghe thấy lời bànói, quay đầu lại nói với trợ lý: "Không cần để ý gì cả, tiếp tục thúcgiục bên kia đi."

Thịnh Minh Hoa nổi giận, trực tiếp đuổi trợ lýcủa anh ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, cất cao giọng nói với cháu trai:"Cậu lại phát bệnh thần kinh đúng không?"

"Cô," Thịnh Thừa Quang đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra tầng mưa bay bên ngoài, giọng rất bình thường: "Thành phố C bên kia có chuyện rất quan trọng, cháu nhất địnhphải qua đó xử lý ngay bây giờ."

"Cậu không cần phải mượn cớ, không khiến người khác hoài nghi chắc?" Thịnh Minh Hoa cực kỳ tức giận,"Nhìn cậu liều mình chạy đến bên kia như vậy, có ai mà không biết cậuđang cất giấu bảo bối ở đó?"

Thịnh Thừa Quang bị chạm vào trúngđiểm yếu, ánh mắt nhìn bà như hai thanh kiếm sắc bén, tràn đầy sát khílàm cho bà bỗng chốc rùng mình.

Sau đó thì bà nổi giận thật rồi!

Lúc này Triệu Hoài Chương kịp thời chạy ra, đi tới kéo Thịnh Minh Hoa ra, thấp giọng dụ dỗ bà, đưa bà đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Ông trở lại lần nữa, bước chân đi tới nhẹ nhàng chậm chạp, đi đến bên cạnhcửa sổ, vỗ vỗ vào bờ vai cứng ngắc của Thịnh Thừa Quang, giọng ôn nhunói với anh: "Tới đây ngồi một lúc."

Thịnh Thừa Quang không nhúc nhích, đứng ở bên cửa sổ như cũ, ánh mắt âm trầm nhìn ra màn mưa to bên ngoài cửa sổ trong bóng đêm.

Phòng VIP của sân bay có cung cấp cà phê nóng, Triệu Hoài Chương rót hai cốc, đưa cho anh một cốc, lúc này lại nghe được anh thấp giọng nói: "Cảmơn."

Cổ họng cũng đã khàn khàn.

Trong phòng chỉ có haingười bọn họ, hai người đàn ông sóng vai đứng bên cửa sổ, ngoài cửa mưavẫn tầm tã, trong bóng tối nước mưa giống như là nước mắt tức giận, mãnh liệt không dừng, làm cho người ta cách một lớp thủy tinh cũng cảm thấytuyệt vọng.

Thịnh Thừa Quang lúc này cảm thấy bất lực đến tuyệt vọng!

"Chú thật không hối hận sao?" Qua một lúc lâu, anh nhìn bức tranh đêm mưa bên ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.

"Hối hận với ai đây? Với Tề Quang hay là với Tử Thời?" Triệu Hoài Chương lại cười, dịu dàng mà bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến gần như thê lương, "Trướckia lúc còn trẻ, mỗi lần ta làm chuyện gì cũng đều cảm thấy sẽ không hối hận, nhưng là rồi sau này ta cũng hối hận. Luôn muốn lúc đầu làm nhưthế nào mới tốt... Nhưng mà Thừa Quang, nếu bắt đầu đã động tâm, vậy thì những chuyện tiếp theo đó cũng khó lòng kiểm soát được. Còn về chuyệncó hối hận hay không, chỉ có thể là bản thân mình gánh chịu."

Ánh mắtông chuyển từ bên ngoài cửa sổ về phía người trẻ tuổi, "Cho nên ta rấtbội phục cháu."

Cháu có thể thản nhiên chịu trách nhiệm cho tình cảm của mình... Mà ta cả đời cũng không thể.

Hai người đàn ông sau đó liền im lặng.

Thịnh Minh Hoa ở phòng bên cạnh, những lời nói như vậy không khỏi có chút tàn nhẫn với bà. Nhưng mà dưới tình huống Thịnh Thừa Quang muốn tìm mọicách bay đến đó, ở bên cạnh cái người đang sinh con cho anh kia, vừa lúc cần đến đề tài này.

"... Thật là oan oan tương báo* đến bao giờ đây?" Lại qua thật lâu, Thịnh Minh Hoa thở dài nói một câu như vậy.

*oan oan tương báo: ân oán kéo dài.

Triệu Hoài Chương cúi đầu nhẹ nhàng thổi chén cà phê nóng bỏng kia, hơi nước bốc lên mặt, hốc mắt hơi hơi đỏ.

Cứ như vậy, Triệu Hoài Chương ở bên cạnh Thịnh Thừa Quang trong phòng chờ của sân bay cả một đêm.

Hai người không nói chuyện với nhau, Triệu Hoài Chương vẫn lẳng lặng ngồitrên ghế, còn Thịnh Thừa Quang từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cửa sổ. Ánhsáng bên ngoài dần dần át đi ánh điện trong phòng, mưa cũng ngừng, ánhnắng sớm còn chưa xuất hiện, nhưng trời đã xanh trong không mây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!