Đồ dùng trong nhà của cô đang còn ở đây, mỗi một chỗ Thịnh Thừa Quang đều tỉ mỉ xem xét: tủ
treo quần áo trong phòng ngủ, bàn trang điểm, cái bàn học lộn xộn của
cô, vốn dĩ anh chưa bao giờ làm việc trong phòng ngủ, nhưng mà cô lúc
nào cũng yêu thích ngồi lơ đãng bên cửa sổ đọc sách, giống như con mèo
nhỏ cuộn mình ở trên, có đôi khi xem một lúc thì ngủ thiếp đi, dáng vẻ
co tròn đó khiến anh nhìn không thoải mái, cho nên mới cố ý đặt cái bàn
viết này cạnh cửa sổ, hiện tại quyển truyện tranh trên bàn vẫn mở ở
trang mà tối qua cô xem—tối hôm qua sau khi anh ra khỏi phòng tắm, nhìn
thấy cô vẫn say sưa lật quyển truyện tranh, gọi cô lên giường đi ngủ sớm một chút, lúc ấy cô mới lưu luyến bỏ quyển sách sang một bên.
Thực ra thì anh mua cho cô rất nhiều mẩu giấy đánh dấu sách, nhưng sau khi
cô giành tới trên tay thì luôn vẽ linh tinh ở phía trên, sau đó thì
quăng rất lộn xộn, lúc đọc sách thấy dừng ở nơi nào thì gấp mép trang
sách lại chỗ đó, trang nào thấy đặc sắc còn gấp hẳn hai ba trang, mỗi
một quyển mà cô xem xong cũng gấp đến dày đặc lộn xộn.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, không phải chuyện gì cô cũng đều nghe lời của anh.
Trong phòng tắm, sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da của cô không hề ít, thật ra
thì những thứ đó vốn không nhiều lắm, bình thường cô chỉ dùng bình sữa
tắm có mùi nấm thơm, vào mùa hè thậm chí không dùng gì cả, mùa đông trời lạnh tắm xong cô sẽ nhớ mà bôi một ít, cái loại dầu mùi nấm thơm ấy,
sau mỗi lần cô tắm xong trèo lên giường, anh đều muốn đè cô ra cắn vài
cái.
Thịnh Thừa Quang tiếp tục kiểm tra cẩn thận, phát hiện sữa
tắm của anh thiếu mất một chai chưa mở nắp—bình thường anh chỉ dùng một
loại sữa tắm, nên mỗi lần mua đều lấy mấy chai.
Đóng cửa tủ lại, nâng người lên, trên mặt Thịnh Thừa Quang cũng không có bất kỳ biểu lộ nào.
Quay người trở lại bên cạnh tủ treo quần áo, mở cái hộc tủ treo áo sơ mi của anh ra kiểm tra kỹ càng: quả nhiên, thiếu mất một cái áo sơ mi trắng.
Lần trước lúc anh gọi Triệu Hoài Chương tới đón cô đi, thứ duy nhất cô mang đi là một cái áo sơ mi trắng của anh, còn lúc này cô rời đi, mang nhiều thêm một bình sữa tắm.
Tử Thời, em thật là…..
Thịnh Thừa
Quang đóng cửa tủ treo quần áo, khuôn mặt giống như diện bích (ý là
không thay đổi) đối mặt với cánh cửa rất lâu, sau đó tung ra một quyền
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!