Tạ Gia Thụ mặc dù ngu ngốc, ngây thơ, Trung văn nát vụn, tóc dài kiến thức ngắn... Nhưng bản
lãnh cùng kinh nghiệm làm Party (tiệc) của Tạ đại thiếu đến ngay cả
Thịnh Thừa Quang cũng cảm thấy mặc cảm, huống chi bây giờ cậu ta lại là
trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị, vừa ra chiêu bài
trợ giúp Thịnh Tề Quang, hiển nhiên là mở ra một con đường thuận lợi,
muốn tiền có tiền, muốn người tài có người tài.
Tạ đại thiếu oanh oanh liệt liệt liên tục chuẩn bị trong một tuần, rất nhanh cả thành phố G cũng nghe được tin tức về buổi thịnh yến này, nhất thời vé mời trở
thành một loại vật tượng trưng cho thân phận, ngay cả Tạ Gia Vân cũng bị bạn làm ăn buôn bán ở bên ngoài hỏi thăm..
Vì vậy cô cố ý dành
thời gian gọi em trai tài giỏi về nhà, khích lệ một phen: "Bỏ tiền làm
ra chuyện như vậy, cũng không phải ai cũng có thể đạt tới hiệu quả như
vậy, Gia Thụ, lần này em làm rất khá, mình ra mặt, Thịnh gia còn phải
cảm kích em, Good job!"
Tạ Gia Thụ: ~(≧▽≦) ~~(≧▽≦) ~~(≧▽≦) ~
Tạ Gia Vân nói chuyện mấy bạn làm ăn của cô xin vé mời, Tạ Gia Thụ đương
nhiên vỗ ngực bôm bốp nói: "Không thành vấn đề! Chị, chị thích mấy tờ em liền đưa cho mấy tờ!"
"Chị cũng không nhớ được rốt cuộc là người nào với người nào, tí nữa để họ đi tìm trợ lý vậy." Tạ Gia Vân cười tủm tỉm, vỗ vỗ em trai, lại tiếp tục khen ngợi, làm Tạ Gia Thụ vui sướng
đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Tạ Ma vương rất nhanh sẽ thăng tiến, phụ tá nhà cậu ta cũng là lệ rơi đầy mặt đêm khóc thút thít.
Phùng Nhất Nhất kêu khóc với Tử Thời, giọng châm chọc: "Thật muốn điên rồi
a~Buổi tối không cho ngủ a~Mình không nên thức thâu đêm cùng anh ta a~
Mình đã nói với anh ta thức đêm làm hại đến thân thể, anh ta liền ép
mình ăn khuya! Ban đêm có thể ăn sao? Có thể sao?!"
"Không thể sao?" Tử Thời mờ mịt hỏi ngược lại.
Phùng Nhất Nhất rưng rưng oán hận nhìn người đang rối rắm một cái, nói: "Mình nói với cậu thêm một lần nữa! Ăn khuya rất không tốt!"
Tử Thời
hiểu Phùng Nhất Nhất vẫn luôn cố chấp sống đến một trăm tuổi, thở dài vì cô ấy, sau đó nghĩ kế nói: "Vậy cậu đi nói với ông chủ của cậu, đừng
đem cậu cho anh ta mượn."
"Dĩ nhiên là đã nói rồi!" Còn là than
thở, khóc lóc, khổ sở van nài, nhưng là: "Ông chủ nói vậy ông ta chỉ có
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!