Chương 31: (Vô Đề)

Lúc Thịnh Minh Hoa

rời đi, Thịnh Thừa Quang đưa cô anh xuống dưới lầu, Thịnh Minh Hoa sau

khi ngồi vào xe hạ cửa xe xuống nói với anh: "Mới mấy ngày đây cô mới

biết bà thím kia chăm sóc không tận tâm, cô đã bảo đổi thím ấy. Sau này

không cần cháu quan tâm chuyện của cô ta nữa, cô sẽ sai người nhìn kĩ."

Thịnh Thừa Quang gật đầu. Đưa mắt nhìn xe của cô anh dưới sự bảo vệ trước và

sau của xe hộ vệ chậm rãi lái đi, cho đến khi đèn sau đuôi xe mơ hồ

trong bóng đêm, ruốt cuộc khẽ cười trên mặt mà anh cố gắng duy trì tiêu

tan một chút cũng không còn.

Anh quay về, không vào đi thang máy , vừa đẩy cửa cầu thang bộ vừa gọi điện thoại cho Trầm Hiên.

Trầm Hiên còn tưởng rằng Thịnh Tổng là cố ý gọi điện tới chúc mình năm mới

vui vẻ, cảm động vô cùng, chờ nghe Thịnh Thừa Quang nói xong, thiếu chút nữa anh ngã từ trên ghế xuống: "Cái gì?! Làm sao có thể?!" Đúng là lúc đầu anh thực sự đề nghị Thịnh Minh Hoa cùng Triệu Hoài Chương nên có

thêm một đứa bé, vì trường hợp cùng cha mẹ thì cấy ghép tỉ lệ thành công sẽ cao hơn, nhưng mà thứ nhất là hai người kia cũng đã lớn tuổi, thứ

hai……Ai cũng biết Thịnh Minh Hoa cùng Triệu Hoài Chương bằng mặt không

bằng lòng đã mấy chục năm.

Có lẽ chính vì như vậy, nên sau khi Thịnh Minh Hoa mang thai không nói cho bất kì một ai, luôn dưỡng thai tại miền nam.

"Nhìn qua ít nhất cũng sáu, bảy tháng—tại sao một chút tin tức cậu cũng không nhận được?!" Thịnh Thừa Quang khó có thể đè nén giọng điệu của mình.

Trầm Hiên cũng rất chán nản: " Bây giờ đều là cha với bác của mình xem bệnh

cho bà ấy, cậu cũng biết người nhà của mình đấy, nếu cô của cậu có ý

muốn dấu, bọn họ chắc chắn sẽ không tiết lộ cho mình nửa chữ !" Nói tới

đây giọng nói bác sỹ Trầm thay đổi: "Thừa Quang! Nếu bây giờ bà ấy tới

tìm cậu, chắc chắn đã lấy nước ối hoặc chích lấy máu cuống rốn, đã xác

định cấy ghép thành công!"

Thịnh Thừa Quang cũng biết chuyện này

không thể trách được Trầm Hiên, nhưng mà giờ phút này tâm tình anh cuồng loạn, chỉ có thể phát giận đối với bạn tốt như vậy.

"Cậu đi thăm dò ngay lập tức, nhanh báo kết quả cho mình."

Nháy mắt đã tới tầng tám, một đường leo lên lầu, Thịnh Thừa Quang cũng không thở gấp, chỉ là nơi đó tim nghẹn lại vừa lạnh vừa đau, cổ họng cũng

giống như bị kim châm. Anh đứng trước cửa thở dốc một hơi, mở cửa đi

vào.

Bên trong cửa Tử Thời cũng vừa về, một tay ôm đồ, tay kia

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!