Chương 20: (Vô Đề)

Mới vừa rồi Tử Thời

khóc đến thê thảm như vậy, cuối cùng thì một chút sức cũng chẳng còn, cố chịu cho đến lúc anh xong chuyện, nằm không động đậy, phía dưới vẫn

chiếm lấy cô không chịu ra ngoài, cũng may không phải anh thực sự đè ép

cô, cả tay và chân đều dùng sức chống xuống giường, cô nằm dưới thân anh thở ra dồn dập, từ từ mới ổn định lại.

Chuyện vận động kịch liệt hút kiệt sức người như vậy, cũng buông thả hết cảm xúc, trong lúc tình ý triền miên, không tránh khỏi nghĩ đến những chuyện không vui kia.

Nhờ ánh sáng mờ mờ của đèn trên tường, anh có thể thấy trên mặt người nằm

dưới một lớp lông tơ đáng yêu—đúng là một đứa bé, Thịnh Thừa Quang cúi

đầu hôn cô, cho rằng anh lại muốn lần nữa, một tiếng ai oán tràn ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn, Thịnh Thừa Quang liền tiến tới hôn lên miệng cô,

anh dùng lực mút thật mạnh như muốn ăn đôi môi cô vào trong miệng, lại

dùng hàm răng cắn nhẹ nhàng.

"Ưmh……" Tử Thời bị anh cắn đau, mở mắt bất đắc dĩ nhìn anh.

Cô bị anh ức hiếp thảm như đến như thế, nhưng mà một chút ý muốn đánh trả

cũng không có, còn nhìn anh vừa đáng thương vừa vô tội như vậy, Thịnh

Thừa Quang cảm thấy rất sảng khoái, nhưng sự sảng khoái này lại lẫn tới

một cảm xúc khác, nhắc nhở anh không thể không hỏi—anh buông hàm răng

ra, đầu lưỡi lướt qua cánh môi bị cắn của cô nhẹ nhàng liếm, giọng nói

mơ hồ lại ấm nóng hỏi cô: "Tại sao không hối hận?

Tử Thời bị anh làm cho kiệt sức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không hiểu: "….. Cái gì cơ?"

"Tạ Gia Thụ." Thịnh Thừa Quang lời ít mà ý thì nhiều, ép hỏi cô: "Tại sao không hối hận?"

Lúc ấy ở bên ngoài phòng bệnh Tề Quang, Tạ Gia Thụ ở trong thang máy sung

sướng nói to, cách cửa thang máy Thịnh Thừa Quang nghe thấy rất rõ ràng, sau đó anh đi xuống lúc thấy vẻ mặt không cam lòng của Tạ Gia Thụ, cũng có thể đoán câu trả lời của cô là gì.

Nhưng tại sao như vậy chứ? Cô sẽ không nói dối, cũng không biết che giấu, như vậy thì là vì cái gì chứ? Vì cái gì , chuyện xảy ra cho tới bây giờ vẫn không hối hận chọn

anh? Thịnh Thừa Quang rất muốn hiểu rõ, rất rất muốn, vẫn nghĩ rằng

không nên hỏi ra, bị đè nén hai ngày rồi, thế nhưng lúc này vẫn nhịn

không được hỏi.

Tử Thời bị vấn đề của anh hỏi làm cho sửng sốt, giương mắt nhìn về phía anh.

Cô gái có đôi mắt hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng), vừa sạch sẽ vừa

xinh đẹp, Tử Thời nhìn anh, nhẹ giọng đáp: "Bởi vì anh đối với em rất

tốt."

Bởi vì không có ai giống anh từng đối tốt với em như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!