Chương 19: (Vô Đề)

"Rất tốt." Một lúc lâu sau Thịnh Thừa Quang nói, lạnh mặt ngồi dậy.

Một tay Tử Thời níu lấy áo ngủ bị anh kéo hỏng, trốn vào trong chăn quấn

chặt lấy thân mình. Thịnh Thừa Quang nhìn thấy dáng vẻ cô giống như hận

không thể rúc luôn cả mặt vào chăn, trong lòng khó chịu, cười lạnh nói:

"Thế nào? Bây giờ biết sợ anh?"

Tử Thời giương mắt nhìn anh, do

dự một lúc, cố gắng di chuyển bọc chăn về bên cạnh anh—rầm cô lăn một

vòng, sau đó cả người lẫn chăn chạm vào trên đùi anh.

Thịnh Thừa

Quang rên một tiếng, Tử Thời xấu hổ rúc đầu vào trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài, sợ hãi nhìn sắc mặt anh.

Quả thật Thịnh Thừa Quang không biết nên thể hiện biểu cảm gì mới đúng, vẻ mặt âm tình bất định nhìn cô chằm chằm rất lâu, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc rối bời

trên mặt cô.

"Cái đó….." Tử Thời muốn chủ động nói gì đó, liền nhẹ giọng nói: "Cần em làm gì không? Bệnh của cậu ấy?"

Sắc mặt Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên lạnh đi, giọng nói trở nên nhàn nhạt: "Nếu như cần, anh đã tự mình làm từ sớm rồi."

Mặc dù anh nói rất đúng, nhưng người quấn trong chăn nghe được vẫn rùng

mình một cái. Thịnh Thừa Quang thấy được, nhớ lại cô vừa mới sốt cao do

sợ anh……Giọng nói anh dịu đi một chút nói: "Trước mắt chỉ có thể thử

phẫu thuật cấy ghép tế bào một lần." Dừng một chút, âm thanh thấp xuống, nói: "Cho nên chúng ta phải nhanh chóng có đứa bé."

"Ừ." Tử Thời phối hợp gật đầu, "Ngày đó anh đã nói."

Cô cứ bình tĩnh nhắc tới ngày đó như vậy, làm Thịnh Thừa Quang rất không thoải mái trong lòng.

Thực ra nếu không có Diệp Kỳ Viễn đột nhiên xuất hiện, anh sẽ không đưa cô

đi xem Tề Quang sớm như vậy, để cho cô hiểu rõ mọi việc.

Trước

đây không biết bao nhiêu lần nghĩ tới cảnh tượng này khi chưa tiếp cận

cô, mỗi lần nghĩ tới là anh lại cực kì tức giận, nhưng sau này đến gần

cô rồi…Cô thật sự là quá ngốc, hơn nữa không có gì cả, anh có ác ý

thương tổn cũng không thực hiện được, trước tiên anh chỉ có thể cho cô

từng chút một.

Anh nghĩ kĩ chỉ cho cho cô một chút, lại không ngờ rằng đã cho tới tận hôm nay. Bây giờ đã như vậy: không ngại nấu kĩ, băm nhỏ thức ăn không chán, còn bưng đến tận giường đút tận miệng cô, hay

chỉ vì cô ăn không được ngon mà trong lòng nổi cáu, trong đầu không tự

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!