Nơi mà Thịnh Thừa Quang đưa Tử Thời đi, chính là bệnh viện hôm qua mà hai người đã tới.
Trong lòng Tử Thời bỗng nhiên sợ hãi, lắc lắc tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Tới chỗ này làm gì?"
"Dẫn em đi gặp mặt một người." Thịnh Thừa Quang nắm tay cô rất chặt, lúc bấm thang máy còn cười với cô.
Thang máy đi đến tầng cao nhất. Cửa vừa mở ra, liền chạm mặt với hai cô y tá
hai cô gật đầu mỉm cười với Thịnh Thừa Quang, giống như đều quen biết
anh: "Thịnh tiên sinh tới đấy à. Cậu Tề Quang ăn sáng xong rồi, lúc này
đang nghỉ ngơi."
"Không có việc gì, không cần đánh thức cậu ấy."
Thịnh Thừa Quang gật đầu với họ một cái, vẫn tiếp tục đi, đưa Tử Thời đi thẳng đến cuối hành lang, đến trước một phòng bệnh duy nhất của tầng
này thì dừng lại.
Trên cửa phòng bệnh có một ô cửa kính có thể
nhìn vào bên trong, từ ô kính nhìn vào, có thể thấy trong phòng bài trí
rất thoải mái ngập tràn ánh mặt trời, chỗ bên cửa sổ nơi ánh sáng chiếu
vào để một cái ghế nằm nhìn qua vô cùng thoải mái, một người đàn ông trẻ mặc đồ thể thao màu trắng nằm nghiêng phía trên, đang nhắm mắt, chắc là ngủ thiếp đi.
Anh ta quay lưng về phía cửa sổ, nên Tử Thời nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt anh.
Trong nháy mắt cả người Tử Thời cứng ngắc.
Thịnh Thừa Quang ôm cô từ phía sau, anh cúi đầu đôi môi dán trên lỗ tai cô,
nhẹ nhàng nói: " Cô của anh lúc sinh cậu ấy đã sinh non, cậu ấy vừa ra
đời đã vào phòng giám hộ, cho nên từ nhỏ đến khi lớn lên thân thể cậu ấy vẫn không tốt….. Vào năm ngoái bỗng bác sỹ nói cho bọn anh biết: bệnh
của cậu ấy gọi là "tính chất dinh dưỡng cơ thể không đầy đủ". Loại bệnh
này sẽ làm cho cậu ấy càng ngày càng suy yếu hơn, sau đó sẽ không thể đi lại được, thậm chí có thể chết….." Thịnh Thừa Quang ôm chặt người trong lòng, giọng nói thân thiết, giống như lời tâm tình bình thường: "Trước
mắt chưa tìm ra biện pháp trị liệu bệnh này, nhưng bác sỹ bên châu Âu
nói cho anh biết: chỉ cần tìm được đối tượng phù hợp, họ có thể thử phẫu thuật cấy ghép tế bào, có lẽ sẽ chữa khỏi cho cậu ấy."
"Nhưng
mà, lúc đó anh gặp phải một vấn đề." Thịnh Thừa Quang nói khẽ bên tai cô thở dài một hơi, làm toàn thân Tử Thời dựng tóc gáy: "Loại máu của Tề
Quang là Rh âm tính rất hiếm thấy, tìm được người có cùng loại máu với
cậu ấy rất khó khăn, bọn anh tìm một năm rồi, vẫn không thu hoạch được
gì."
Người trong lòng anh toàn thân run rẩy, Thịnh Thừa Quang ôm
cô chặt hơn một chút, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, anh biết rõ em không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!