Trong nhà Thịnh Thừa Quang so với chỗ ở của Tử Thời quả thực là quá nhỏ, căn
biệt thự ba tầng mà Tử thời đang ở kia có khoảng mười hai phòng, tầng
dưới cùng và phòng khách chắc cũng lớn hơn toàn bộ nơi này của Thịnh
Thừa Quang.
Nhưng biệt thự ấy có nhiều phòng hơn nữa thì Tử Thời
cũng chỉ có thể ngủ một mình ở trong đó, phòng khách chỗ đó có lớn hơn
nữa cũng chỉ có một mình cô đi lại, chỗ này lại có Thịnh Thừa Quang, cô
cực kỳ thích nơi này!
Thích đến nỗi không muốn ra khỏi cửa, mỗi ngày giống như làm tổ ở trong nhà.
Hiện tại mỗi ngày Thịnh Thừa Quang về nhà, đẩy cửa là có thể nghe được hoặc
thấy được tiếng động của cô: đôi khi là vừa mới giặt sạch quần áo đầy cả máy giặt, nhưng cô không biết trước khi giặt phải phân loại quần áo, áo lót với quần áo sơ mi đều bỏ chung vào bên trong túi giặt, cho nên áo
sơ mi của Thịnh Thừa Quang lúc nào cũng vướng với áo lót của cô thành
một, cô liền thở hổn hển kéo toàn bộ ra ngoài. Cô nấu cơm trong phòng
bếp bao lâu, vẫn không biết dùng bếp gas, cũng vì sợ lúc xào thức ăn dầu bắn tung toé, liền nhìn chăm chú cái nồi cơm điện gắng sức giày vò, thứ gì cũng thử cắt thành miếng bỏ vào nấu một chút.
Có người như
vậy bên cạnh, quả thật không thể nói không phiền phức, hơn nữa Thịnh
Thừa Quang độc lập từ nhỏ, cho tới bây giờ đều chăm sóc bản thân thoải
mái một cách thoả đáng, vẫn là lần đầu tiên anh tiếp cận cuộc sống không có phẩm chất như thế này.
Nhưng…nhưng so với căn phòng yên tĩnh gọn gàng ngăn nắp trước đây thì anh lại cảm thấy như bây giờ cũng không tồi.
Quần áo giặt nếu biến dạng có thể mua lại, anh có thể nấu ăn rất khá ăn rất
ngon. Còn cô gái ngốc của anh – chỉ cần đứng bên cạnh dùng ánh mắt sùng
bái nhìn anh là được rồi !
Thật ra lúc đầu một phần chỉ là chăm
sóc, thời gian đầu nguyên nhân có thể cũng chỉ là do trong lòng có một
chút thương xót, nhưng lòng người là thứ rất khó khống chế, không ý thức được càng lúc càng nhiều, cũng không biết lúc nào thì những ranh giới
này bắt đầu mơ hồ, dần dần biết thành yêu thương, thậm chí là cưng
chiều.
Tử Thời được anh cưng chiều đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn đã ném căn phòng lớn mà mình ở ra sau đầu rồi.
Thật ra thì trong căn nhà lớn đó ngoài cô còn có một thím ở cùng, mỗi ngày
phụ trách quét dọn nấu cơm cho cô, nhưng gần như thím ấy chưa bao giờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!