Mưa rơi dầm dề, buồn thảm.
Chiếc mô tô siêu phân khối như một mũi tên lửa lao đi vun vút trên đường. Người cầm lái đương nhiên là Y Tuyết rồi, còn Xương Uy ngồi phía sau đang dựa đầu vào lưng cô mà ngủ ngon lành.
Y Tuyết nhếch môi cười… cay đắng, khi nãy cô cũng tự hỏi vì sao hôm nay Xương Uy lại dễ dàng leo lên xe của cô như vậy, thì ra cũng chỉ vì hắn đang… buồn ngủ. Tên này chảnh không chịu được, cô theo đuổi hắn đã lâu, đã giở đủ mọi chiêu kế mà vẫn không tài nào lấy được… trái tim hắn. Khóc hận đã quá nhiều rồi, lần này cô quyết tung ra… độc chiêu cuối cùng!
Ra tới đường cao tốc rồi, Y Tuyết vặn tay ga tăng tốc, chiếc mô tô gầm rú phóng đi như một cơn bão.
Mưa bay tả tơi.
Y Tuyết cho xe lượn vào khu rừng ven rìa thành phố, giảm dần tốc độ. Xương Uy bấy giờ mới thức giấc, ngơ ngác hỏi:
"Gì thế? Cô đưa tôi vào rừng làm gì?"
Y Tuyết không đáp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ma mị.
Hừ, đồ… yêu nữ
- Xương Uy chán nản nghĩ
- Đi theo cô ta chẳng có gì tốt đẹp cả.
Chiếc mô tô tiến sâu vào khu rừng.
Xương Uy nhìn qua vai Y Tuyết, thấy phía trước có một đám người… quái dị đang đứng chờ sẵn!
Khoảng cách được thu hẹp nhanh chóng, và rồi chiếc mô tô dừng bánh trước đám người ấy. Chúng là những gã thanh niên mặt mày bặm trợn ngổ ngáo, tên nào tên ấy cũng đều cởi trần khoe những hình xăm phủ kín khắp cơ thể. Xương Uy đưa mắt đếm lướt cũng được khoảng… 50 tên. Lại sắp có chiến trận rồi đây
- Anh đâu lạ gì ả Y Tuyết này.
Đám người xăm trổ đang cúi rạp cả xuống trước Y Tuyết, đồng thanh hô:
"Cô chủ!"
Y Tuyết bước xuống khỏi chiếc mô tô, cất giọng lạnh lẽo:
"Tình hình thế nào?"
Xương Uy cũng bước xuống nền đất rừng, giờ anh cảm thấy thực sự tỉnh ngủ rồi.
Một tên đàn em của Y Tuyết chỉ tay về phía khoảng rừng trống, nơi có một căn biệt thự gỗ hai tầng:
"Chúng đang tụ tập ở trong đó. Hơn ba mươi mạng, tiệc tùng linh đình lắm."
Ánh mắt Y Tuyết lóe lên tia sát khí:
"Lũ chó, chỉ là một băng mới thành lập mà dám đụng đến người của ta! Hôm nay tao sẽ xóa xổ chúng mày!"
"Cô chủ, bọn Vazer này đáng gờm đấy! Nghe nói tên trùm là một cao thủ bất khả chiến bại!"
"Hừ, cao thủ… ở đây chỉ có một thôi."
- Y Tuyết liếc nhìn Xương Uy.
Xương Uy cũng nhận thấy ánh mắt ấy:
"Thì ra cô đưa tôi đến đây là để…"
Y Tuyết cắt lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!