Buổi trưa, mưa rả rích.
Đại học tổng hợp Illen. Căng tin trường được xây dựng theo tiêu chuẩn nhà hàng 5 sao, với thực đơn được thay đổi hàng ngày. Ngồi bên một bàn gần khung cửa kính là... Xương Uy và Thiên Nhi, nhưng cả hai người đều chẳng hề quan tâm tới những đĩa thức ăn đầy hấp dẫn trước mặt. Thiên Nhi đang căn vặn:
"Xương Uy, sao cái con tướng cướp đó nó lại biết anh? Anh quan hệ thế nào với nó?"
"..."
- Xương Uy đang nhìn lơ đễnh ra cơn mưa ngoài trời.
RẦM!
Thiên Nhi đập bàn:
"Này anh có nghe tôi hỏi không??"
Xương Uy chậm rãi nói:
"Từ hôm đó đến giờ cô đã hỏi tôi câu này bao nhiêu lần rồi không chán sao?"
"Nhưng anh đã trả lời tôi đâu?"
- Thiên Nhi cau mày.
"Bởi vì..."
- Xương Uy lại nhìn ra cơn mưa - "... chẳng có gì để trả lời hết."
CHOANGGG!
Thiên Nhi gạt một đĩa thức ăn xuống sàn vỡ tung tóe:
"Anh tưởng tôi ngu chắc? Nó bảo rằng anh với nó đã từng là một cặp có đúng không!?"
"..."
"Đúng không, Xương Uy?!"
"..."
"Anh đừng làm tôi điên lên đấy! MAU TRẢ LỜI ĐI!!!"
"Thôi im đi, đau đầu."
"Cái gì anh dám nói giọng đó với tôi à? Mà sao... lúc nào anh cũng như đang suy nghĩ điều gì đó vậy? Anh đang nghĩ cái gì?"
"..."
- Xương Uy chẳng buồn đáp, thực ra trong đầu anh lúc này còn đang bận tìm cách để hoàn thiện cỗ máy thời gian.
Thái độ của Xương Uy khiến Thiên Nhi càng lúc càng tức sôi máu, hôm nay cô nhất quyết phải làm rõ ràng mọi chuyện, cô quát:
"Xương Uy, anh với cái con điên Y Tuyết ấy là gì của nhau? NÓI ĐI!!!"
Xương Uy đưa tay lấy một ly nước trái cây, nghĩ nhiều nên anh đang khát.
"ANH NGHĨ CÓ THỂ LỜ TÔI ĐƯỢC SAO!?"
- Thiên Nhi hất văng ly nước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!