Chương 36: Diệt trùm (I)

Mùa xuân, thị trấn Minija lại ngập trong sắc lam biêng biếc của hoa cẩm tú cầu. Trên từng con đường, từng khu vườn, những bụi cẩm tú cầu rộn rã khoe sắc.

Irivy thích loài hoa này nhất, trong vườn nhà cô cũng trồng đầy cẩm tú cầu. Vào những ngày mưa như thế này, loài hoa vốn rất rực rỡ ấy bỗng trở nên thật trầm mặc và lặng lẽ.

Irivy ngồi trên hiên nhà, uống một tách trà bạc hà nóng hổi, ngắm vườn hoa và lắng nghe tiếng mưa rơi râm ran. Trong không khí, có thể cảm nhận rõ mùi vị âm ẩm của đất cỏ quyện theo mùi thanh mát của mưa, cùng hương hoa dịu dàng, phiêu phất. Irivy đã 21 tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, có lẽ vì cô dành quá nhiều thời gian cho công việc, hay là vì chưa có chàng trai nào đủ tiêu chuẩn để cô để ý tới?

Ngoài nghề nghiệp chính là chủ tịch đội bóng nghiệp dư Minija, cô còn là một nhà văn chuyên viết truyện trinh thám. Dạo này cô đang bế tắc, không viết được.

Ngồi đếm những giọt mưa rơi xuống từ mái hiên mãi mà vẫn chưa nghĩ ra được ý tưởng gì mới, Irivy quyết định đứng lên và đi vào... phòng tắm.

Ào ào!

Những làn nước nóng tuôn xuống từ vòi hoa sen. Irivy trút bỏ chiếc váy ngủ màu lam phớt. Từng dòng nước trong vắt nhẹ nhàng chảy xuôi xuống trên thân thể đẹp hoàn hảo của cô, hơi nước lãng đãng bốc lên như sương ảnh.

Khiếm khuyết duy nhất... là một vết sẹo mờ trên bờ vai trắng... nhưng chỉ là rất mờ thôi...

Tắm xong, vẫn bế tắc, Irivy liền thay một bộ váy thật đẹp rồi cầm lấy chiếc ô và bước ra khỏi nhà. Cần phải đi dạo một lát.

Irivy lững thững bước đi trên con đường nằm giữa những bụi hoa cẩm tú cầu, cảm giác cô đơn làm sao, cô chợt ước rằng giá như có một ai đó đi bên cô vào lúc này, người ấy sẽ cầm chiếc ô thay cô, và trò truyện cùng cô... Cơn mưa này chắc sẽ đẹp hơn?

Irivy bước lên sườn dốc, tiến về phía khu rừng. Đây là bí quyết của cô, thường thì chỉ cần đi dạo trong rừng một lát là cô sẽ lại viết trôi chảy ngay thôi.

Những tán cây ướt đẫm, mùi lá mục của thảm rừng. Irivy đưa mắt sang bên trái, cây cầu gỗ bắc ngang một dòng suối. Chợt, cô thấy một bóng người...

***

"Sao? Huệ Nha bỏ đi rồi sao?"

- Hainiido ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, sáng dậy tớ không thấy cô ấy đâu nữa."

- Xuyên Sơn lo lắng nói, anh đã tìm khắp các phòng trong nhà.

"Cô bé này lạ ghê. Đi đâu được chứ? Hay là cô ấy đã nhớ lại được rồi?"

- Hainiido đoán.

"Không."

- Xuyên Sơn lắc đầu - "Nếu đã trở lại bình thường thì cô ấy không thể ra đi mà không nói câu nào như thế."

"Cũng đúng. Vậy..."

Ring!

Bỗng có tiếng chuông cửa. Xuyên Sơn liền ra mở. Là Hiên Hạ, cô mỉm cười nói:

"Em mang cho Huệ Nha thêm mấy bộ váy để em ấy có thể thay."

"Cám ơn em. Nhưng..."

- Xuyên Sơn thở ra một hơi nặng nề - "Giờ chúng ta phải đi tìm cô ấy đã. Sáng nay cô ấy đã bỏ đi rồi."

Rồi Xuyên Sơn, Hainiido và Hiên Hạ cùng lên chiếc xe ô tô cũ của anh để đi tìm Huệ Nha. Họ cho xe lượn mấy vòng trong thị trấn mà vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Trong lòng Xuyên Sơn càng lúc càng nôn nao, trời mưa lớn thế này Huệ Nha đi mà không mang dù lại không có tiền bạc hay giấy tờ tùy thân gì...

"Lạ thật, cô ấy không thể đi xa đến vậy chứ?"

- Hiên Hạ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!