Chương 17: Thảm họa (Phần 2)

"Thì ra là anh à?"

- Xương Uy cười nhạt.

Thiên Nhi cũng đã nhận ra người đó, cô bước ra khỏi xe, giận dữ nói:

"Thiên Hà, sao anh lại đâm vào xe bọn tôi!"

Thiên Hà trong bộ vest đen lịch lãm, tay anh bật lên một chiếc ô màu đen, miệng cười rạng rỡ:

"Ồ không ngờ lại gặp hai đứa ở đây. Xin lỗi nhé, vừa rồi xe của anh có một chút… trục trặc kĩ thuật."

Rõ ràng là anh ta cố ý chứ trục trặc cái gì

- Xương Uy chậm rãi đi về phía đuôi xe xem xét, một vết lõm khá sâu.

Thiên Hà bước vội đến bên Thiên Nhi để che mưa cho cô em gái:

"Thiên Nhi, em mau vào xe đi, nhiễm mưa lại cảm thì sao."

"Kệ tôi!"

- Thiên Nhi sẵng giọng - "Anh theo dõi bọn tôi phải không?"

"Đâu có. Chỉ là tình cờ thôi mà."

- Thiên Hà thanh minh, anh rút ra một chiếc khăn tay và ân cần lau nước mưa trên má Thiên Nhi.

"Thôi đi! Đừng chạm vào tôi!"

- Thiên Nhi giật chiếc khăn và quăng xuống mặt đường.

RẦẦẦM!!!

Chiếc xe của Thiên Hà rúng động, đuôi xe vừa hứng chịu một cú tông rất mạnh! Và thủ phạm là một chiếc xe mui trần màu đỏ ở phía sau! Người ngồi bên trong xe chính là…

"Cái quái gì vậy?"

- Thiên Hà đưa chiếc ô cho Thiên Nhi rồi hùng dũng bước về phía chiếc xe màu đỏ.

"Đi kiểu gì vậy hả? Có mắt không!"

- Anh quát.

Cô gái chủ chiếc xe đỏ đang chậm rãi bước ra, lạnh lùng cất giọng:

"Sao? Muốn gì?"

Xương Uy nhận ra ngay cô nàng đó, ánh mắt anh hơi tối lại. Y Tuyết! Sao cô ta cũng có mặt ở đây nhỉ?

Xe Thiên Hà đã vỡ hoàn toàn đèn hậu, nếu người gây ra điều này không phải là một cô gái thì anh đã cho vài quả đấm rồi. Anh tiến đến trước mặt cô ta, nén giọng hỏi:

"Cô đâm vỡ xe tôi rồi, giờ định giải quyết sao đây?"

Y Tuyết nheo mắt nhìn Thiên Hà, trông hắn ta đẹp như một diễn viên điện ảnh nhưng không phải tuýp đàn ông mà cô thích, cô cười lạnh:

"Chẳng sao cả. Anh không thấy mũi xe của tôi cũng bị móp à?"

"Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!