Giang Hạ Sơ cười cười, lại uống thêm một hớp trà đắng, nhưng cho dù đắng đến mấy cũng không sánh bằng đắng chát trong môi.
Mùa hoa này, vẫn là mùa hạ, mà cô vẫn là cô, chẳng qua chỉ là khi mở mắt ra đã điêu tàn, mùa hoa anh túc đến, rốt cuộc cô vẫn không học được nở rộ.
Tối hôm đó, Giang Hạ Sơ mơ thấy một giấc mơ rất dài mà vẫn chưa tỉnh lại, thật ra thì cũng không phải là mơ.
Một vòng ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao, ánh sao sáng rực, tan nát dưới mặt đất lạnh như băng. Ánh trăng màu vàng hơi đỏ nhảy múa như một đứa trẻ nghịch ngợm, hôn lên khắp người cô gái trong giấc mơ, trong sương mù, dung nhan cô yên tĩnh liếc nhìn ánh trăng.
Trong lúc lơ đãng, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt. Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa từng cười như thế. Giấc mơ chỉ vừa mới bắt đầu, rất đẹp rất đẹp.
Là mơ sao? Cứ xem như là vậy đi, cô thích cảm giác trong mộng, lại có lòng tham không muốn tỉnh lại.
Bầu trời rất trong xanh, ánh mặt trời buổi chiều vàng óng, ấm áp vỡ vụn xuống ruộng hoa cải dầu. Gió nhẹ phất qua, những cánh hòa màu vàng bên lề tỏa ra, bay đến những nơi rất xa.
Trên những đóa hoa màu vàng vẫn còn in lại đôi gò má với nụ cười tươi như hoa, đỏ ửng như áng mây được chân trời lén trộm được.
Đường mòn, quanh co khúc khuỷu, nơi đó có người đang ngồi ngửa đầu nghênh đón ánh sáng.
Làn váy của cô gái chập chờn trong gió, thỉnh thoảng phất qua người thanh niên bên cạnh, cậu quay đầu nhìn cô gái đang cười thuần khiết như hoa sơn chi, sau đó, cậu cũng cười.
"Khiêm Thành, em nhớ anh học cấp ba." Bỗng nhiên cô gái quay đầu, nắng chiều nửa sáng nửa tối chiếu lên sườn mặt cô, nhưng lại làm vẻ mặt nghiêm túc của cô gái thêm tươi sáng.
"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, cậu thanh niên vươn tay ra, kéo áo sát cổ áo vào vành tai cô gái.
"Khiêm Thành, vào giờ này sang năm, anh nhất định phải cùng em đến xem hoa cải dầu đấy." Cô gái kéo tay cậu thanh niên, quấn quýt si mê không chịu buông ra, thản nhiên nở nụ cười lung lay ánh mắt của người nào đó.
Cậu thanh niên cưng chiều dắt tay cô gái, hình như cậu thanh niên này rất ít nói, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ."
"Khiêm Thành, sang năm vẫn chưa đủ, em muốn rất nhiều rất nhiều năm về sau nữa."
"Ừ."
"Khiêm Thành, trời chiều rất đẹp." Cô gái dừng lại, có chút ngượng ngùng, giọng nói êm dịu, "Em cũng rất xinh đẹp."
"Ừ." Cậu thanh niên nhìn gò má của cô gái, vẫn cứ tiếp tục như thế, trong mắt của cậu chưa từng có trời chiều.
"Khiêm Thành ..."
"Ừ."
"Khiêm Thành ..."
"Ừ."
...
Trong khoảng thời gian ngây thơ mười lăm mười sáu tuổi, đều nói con gái quý như hoa, có rất nhiều người hay nói như máy hát, vừa mở lên sẽ không bao giờ dừng. Cậu thanh niên chỉ lẳng lặng nghe, nhàn nhạt đáp lời.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là đám mây phía Tây hơi tối. Cô gái nói mệt mỏi.
"Khiêm Thành, anh cõng em đi." Cô gái đứng dưới trời chiều, tay khẽ mở ra dưới làn váy, cười đến tùy ý.
"Ừ."
Trong con hẻm nhỏ, cô gái trên lưng cậu thanh niên cười đến thỏa mãn, lúm đồng tiền nhàn nhạt, chứa đựng đầy hương thơm.
"Hạ Sơ." Cậu thanh niên nhẹ nhàng gọi một câu, êm ái giống như gió mùa xuân. Cậu bước đi rất chậm, có thể nhìn ra được cậu rất cẩn thận.
"Ừ." Cô gái nhỏ giọng trả lời một câu, có lẽ là do mệt mỏi nên cô gái nửa hí mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!