Chương 12: (Vô Đề)

19.

Ta đã liên tục đến đó suốt nửa tháng.

Mặc dù mỗi ngày đều che mặt, nhưng khi phát cháo, ta vẫn nói vài câu với nạn dân.

Họ đều nghĩ ta là đại tiểu thư yểu điệu, khi phát cháo không cẩn thân làm tay mình bị thương, ai cũng kêu gọi bảo ta đi nghỉ ngơi.

Sao ta có thể nghỉ ngơi được chứ?

Mỗi bước mỗi xa

Những người trước mắt thật sự rất đáng thương, mà những việc ta làm không chỉ để báo thù, mà còn thực sự có thể giúp được họ.

Thấy ta bất chấp thương tích của mình, vẫn kiên trì phát cháo cho bọn họ, nhiều nạn dân đã rưng rưng nước mắt, danh tiếng của ta cũng dần lan ra.

Chỉ vì ngày nào cũng che mặt, nên không ai biết ta đến tột cùng là ai.

Thấy Lâm Nguyệt đã hồi phục.

Nàng ta không thể chờ đợi mà thay bộ quần áo mà ta đã mặc mấy hôm trước, lại còn làm tóc giống ta, ban đầu không định dẫn ta đi, nhưng ta tự mình thay một bộ trang phục màu sắc rực rỡ hơn, hoàn toàn khác biệt với bộ trước.

Lâm Nguyệt lúc này mới đồng ý.

Còn Chu Sở Chi trong cung, cuối cùng cũng có thể ra khỏi chùa. Ngựa không dừng vó, hai người lập tức đến khu vực thiên tai gặp nhau, rồi từ đó tạo dựng danh tiếng cho mình, giành lấy một thanh danh tốt.

Ta nhìn vết thương trên mu bàn tay mình, cười một cái phải nói là rạng rỡ.

Thật sự có thể bắt chước.

Nhưng, liệu có thể giống hệt nhau như đúc được không?

Lâm Nguyệt bắt đầu phát cháo, nhưng do lần đầu làm những việc này, có vẻ nàng ta vẫn còn hơi vụng về. Lại sợ lộ thân phận, nên không dám trò chuyện nhiều với những nạn dân.

Khi phát cháo được một lúc, Lâm Nguyệt liếc nhìn Chu Sở Chi, hai người ngầm hiểu ý, liền như lơ đãng kéo khăn che mặt của Lâm Nguyệt lên.

Sau đó, người đã được sắp xếp trà trộn giữa đám nạn dân, một cách vô tình nhận ra thân phận của Lâm Nguyệt, nói nàng ta là Tam tiểu thư Lâm Nguyệt của phủ Thừa tướng tôn quý.

Một thiên kim của phủ Thừa tướng cao quý như thế, trong cái thời tiết lạnh giá rét buốt này, lại kiên quyết tự mình cứu tế cho nạn dân, buôn bán một vốn bốn lời mạnh mẽ thu được lòng dân.

Mà ta thì đứng một bên, ánh mắt liên tục quét về phía xa.

Cho đến khi nhìn thấy thiếu niên mặc áo trắng, hắn ta khẽ gật đầu về phía ta, ta liền biết có chim sẻ ở phía sau.

Nhìn Lâm Nguyệt bị đám nạn dân vây quanh, cảm ơn nàng ta hết lời, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu với nàng ta.

Lâm Nguyệt dường như cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Những lời cảm ơn, lại trong một âm thanh nghi ngờ đã bị dập tắt.

"Không đúng, cô nương đã phát cháo cho chúng ta những ngày trước đã bị thương ở tay, cũng vì những ngày này lạnh đến không còn hình dáng. Tay của Lâm tiểu thư này lại trắng nõn nà, sao có thể là người đã cứu tế cho chúng ta trước đây?"

Có người đưa ra nghi vấn đầu tiên.

Rồi có người tiếp theo, thấy tình hình không đúng, Chu Sở Chi vừa định lao ra thì đã bị Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi cưỡi ngựa chặn lại.

"Tam đệ, không phải đệ đã có hôn ước với nữ nhi Lâm gia là Lâm Muội sao? Đừng có xen vào chuyện này, đến lúc đó sẽ phụ lòng Lâm đại tiểu thư, phụ hoàng biết được cũng sẽ nổi giận."

Chu Thượng Chi đã ngăn cản Chu Sở Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!