Chương 40: Hoàn toàn văn

Ta và nàng giống như trước đây dạo chơi ở Kinh Thành, cùng nhau đoán đố đèn, ném vòng, ăn bánh nướng thịt dê nổi tiếng Bắc Cương, thậm chí còn để cho một bà lão nhiệt tình buộc chỉ đỏ vào cổ tay chúng ta.

Chỉ đỏ se duyên, người hữu tình kết tóc.

Ta cúi đầu nhìn, mỉm cười.

Mãi đến khi trăng lên đỉnh đầu, chúng ta đến cầu Tình Nhân, trên cầu được các cô nương khéo tay kết đầy hoa đỏ.

Dưới cầu, mặt nước nở rộ muôn vàn sắc hoa đăng, tụ lại thành dòng sông, lại giống như biển sao đom đóm, chầm chậm trôi về phía trước, dưới ánh trăng đẹp đến nao lòng.

"Thả đèn hoa đăng không?" Ta mỉm cười hỏi nàng.

Nàng nhìn chằm chằm cảnh sắc dưới cầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, không chớp mắt đáp: "Được."

Cổ tay ta khẽ động, sợi chỉ đỏ buộc chặt cổ tay nàng, giống như đang nắm tay nàng.

Đột nhiên, ba bốn đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi cười đùa xô tới, lưỡi d.a. o sắc bén cắt đứt mối liên hệ giữa ta và nàng.

Sợi chỉ đỏ buộc chung đứt làm đôi, rơi xuống.

Sắc mặt ta đại biến, lòng chợt chùng xuống.

Ngẩng đầu lên đã thấy nam nữ xung quanh mắng chửi, gặp họa không chỉ có ta và nàng.

Chỉ đỏ tượng trưng cho nhân duyên, chỉ nhân duyên đứt đại diện cho điềm xấu.

Cha mẹ của đám trẻ rất nhanh đã tới, thấy vậy cũng biến sắc, tái mét mặt, vừa xin lỗi vừa dạy dỗ con.

Trong tiếng khóc lóc và xin lỗi, nàng ngẩn ra, sau đó thản nhiên nắm lấy cổ tay ta, nói: "Đi thôi, chúng ta đi thả đèn hoa đăng."

Đèn hoa đăng trôi theo dòng nước, những người xung quanh đều nhắm mắt ước nguyện.

Rốt cuộc trong lòng có chút khác thường, ta gượng cười hỏi: "Không ước nguyện sao?"

Nàng quay đầu lại mỉm cười với ta, trong mắt có chút thâm sâu ta không hiểu: "Không, ta không có gì để cầu."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy." Nàng giơ cổ tay lên, sợi chỉ đỏ đứt đoạn như đang nhắc nhở chuyện gì đó, "Giống như chỉ đỏ dễ đứt, trăng cũng có lúc phải lặn."

"Có một số chuyện, cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước."

Bờ sông vẫn náo nhiệt, bốn phía tràn ngập tiếng cười vui vẻ, còn không khí bên tai ta lại tĩnh lặng, ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vẻ mặt cứng đờ, giọng nói khàn đi: "Vi Vi... Ta..."

Nàng không nhìn ta nữa, quay sang nhìn vầng trăng trên trời, cắt ngang lời ta, biểu cảm trên gương mặt nghiêng rất dịu dàng, giọng nói rất ôn hòa: "Vương gia, thiếp biết tâm ý của chàng, nhưng khi rời khỏi kinh đô, thiếp đã không còn nghĩ đến chuyện sau này với chàng nữa. Từ nhỏ thiếp đã cùng ca ca đọc sách, nói một câu kiêu ngạo, nếu thiếp là nam tử, thiếp tuyệt đối sẽ không kém huynh ấy nửa phần."

"Chỉ vì thiếp là thân nữ nhi, cho nên thế giới của thiếp từ khi sinh ra đã bị thế tục lễ pháp trói buộc trong nhà, nam tử trời cao đất rộng, mặc sức tung hoành, thiếp chỉ có thể đọc du ký, từ trong sách ngắm núi sông, cho dù trong lòng có hoài bão, cũng không thể tùy ý, vốn tưởng rằng kiếp này có lẽ cũng chỉ như vậy."

"Mãi cho đến khi thiếp đến Bắc Cương." Nàng nhìn ta, trong mắt đều là dịu dàng và kiên định, "Vương gia, thiếp thực sự rất thích nơi này, ở đây, thiếp cảm thấy tự do, thiếp không muốn quay về khung trời chật hẹp kia nữa."

"Vi Vi, sẽ không ai bắt nàng phải quay về. Ta yêu nàng, chúng ta bắt đầu lại, ta sẽ không hạn chế nàng, nàng muốn mở thư viện thì mở thư viện, nàng muốn đi ngắm non sông gấm vóc thì đi ngắm non sông gấm vóc, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì nàng muốn. Những ngày này ta có thể cảm nhận được, nàng vẫn còn tình cảm với ta, đúng không?"

"Đúng, nhưng Vương gia trong lòng cũng rõ, chúng ta không thể, đúng không? Nếu không, sao chàng lại không dám đến gặp thiếp suốt hai năm qua?"

Nàng quả nhiên sắc sảo, phản bác khiến ta á khẩu không nói nên lời.

Đúng vậy, chính vì hiểu rõ quá mức, cho nên mới chỉ dám như con chuột chũi không thể thấy ánh sáng, lén lút trốn sang một bên, yên lặng quan sát, ngay cả nhìn nhiều hơn một chút cũng cảm thấy là hy vọng xa vời.

Ta rũ mi mắt xuống, bàn tay đặt bên đùi siết chặt, có lẽ rốt cuộc vẫn không cam tâm, ta nghiến răng hỏi câu cuối cùng: "Vi Vi thật sự... không thể sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!